← Quay lại trang sách

Chương 1170 Hiên Viên 2

Còn cách nghĩ của Diệp Cô lại không hợp với tư tưởng chủ đạo, chẳng trách hắn chẳng hợp với ai.

Ngược lại, Ninh Dạ hiểu và ủng hộ cách nghĩ của hắn. Đã không đánh được thì chẳng thà không đánh, cứ giấu tài, lưu lại lá bài tẩy, lúc mấu chốt mới dùng, thế chẳng tốt hơn sao?

Y mặc kệ Trường Mi, trực tiếp nói: “Nếu ta gặp phải đối thủ không đánh nổi, chắc chắn sẽ nhanh chân bỏ chạy, chí khí không phải pháp lực, càng không phải linh thạch tài nguyên, không ăn thay cơm được.”

“Ngươi!” Trường Mi bị y làm cho tức tới mức toàn thân run bần bật.

Vẫn là Hoành Kiếm bình thản như không, nói không nhanh không chậm: “Người tiếp theo.”

"Hiên Viên sư huynh!"

"Hiên Viên sư huynh!"

"Hiên Viên sư huynh!"

Tất cả khán giả đồng thanh hò hét.

Theo tiếng hò hét, cánh cửa đã mở ra.

Một nam nhân bước từng bước vững vàng đi tới.

Người này tướng mạo bình thường, cũng không thấy có pháp khí gì, chỉ hai nắm tay đi ra, khí thế hoàn toàn không lộ, nhưng như ngọn núi, tất cả tiên pháp khí lực đều ngưng tụ trong cơ thể, không ngờ lại đạt tới cảnh giới giấu nguy hiểm, giữ khiêm tốn.

Đây là một cách nói về khả năng khống chế lực lượng của bản thân, tính kỹ ra thì không phải cảnh giới, cũng không phải đạo cảnh mà là tâm cảnh, cũng như đứa nhóc hơn hai mươi tuổi sẽ hơi kích động, đàn ông hơn ba mươi thì tâm tính mới là trưởng thành.

Giấu mũi nhọn giả ngây ngô, trong tu hành bình thường phải tới cảnh giới Vạn Pháp mới làm được.

Không chỉ có vậy, Ninh Dạ còn có thể thấy được mức độ ngưng tụ trong hành động của người này... mẹ nó! Hóa ra hắn cũng là cực cảnh?

Nhiều năm qua Ninh Dạ chưa từng thấy ai theo cực cảnh, do là phân thần chuyển sinh nên Ninh Dạ cũng không hứng thú theo cực cảnh, vì thân là phân thân, y cần cần tiếp xúc nhiều thứ khác, cảm ngộ đạo tắc chứ không phải tu vi.

Vì vậy chính y không phải cực cảnh, không ngờ lại gặp một cực cảnh.

Chẳng trách tên này lại khiến mọi người tin tưởng như vậy.

Nhưng điều khiến Ninh Dạ ngạc nhiên nhất là thật ra người này căn cốt rất bình thường.

Y chỉ liếc mắt là nhìn ra căn cốt tư chất của người này rất bình thường, với căn cốt tư chất bình thường như vậy mà có thể đi tới mức độ này, hoặc là có kỳ duyên, hoặc có tâm chí cường đại.

Ninh Dạ vô thức đoán là cái sau.

Người này định lực nghị lực vượt xa bình thường.

Điều này khiến Ninh Dạ nghiêm túc hẳn lên: “Ngươi rất mạnh.”

Hiên Viên Long ngây người.

Hắn không ngờ Ninh Dạ lại nói vậy.

Cho nên nghi hoặc hỏi lại Ninh Dạ: “Ngươi nói cái gì?”

Ninh Dạ lặp lại lần nữa: “Ta nói ngươi rất lợi hại! Tu hành cực cảnh, trầm ổn nội liễm, tâm chí kiên định, chắc ngươi tu hành Vạn Kiếp đạo phải không? Thân thể trải qua vạn kiếp rèn luyện, phải chịu tầng tầng khổ nạn mới có thể thành công.”

Ánh mắt Hiên Viên Long nhíu lại: “Ngươi nhìn ra?”

Hắn tu Vạn Kiếp đạo thì không phải bí mật gì, nhưng nghe giọng điệu Ninh Dạ có vẻ như y không biết qua người khác mà tự nhìn ra.

Điều này khiến hắn khá kinh ngạc.

“Ta đoán.” Ninh Dạ nói: “Một năm qua ta đọc hết các điển tịch trong Lang Gia các, với tư chất của ngươi có thể có cảnh giới và thực lực như hiện giờ mà không tổn hại căn cơ, chỉ có Vạn Kiếp dạo. Tiếc là Vạn Kiếp đạo này quá nguy hiểm, quá đau đớn, có biết bao người không thể chịu đựng nổi mà từ bỏ. Ngươi có thể đi tới bước này, đúng là không dễ.”

“Đọc hết diển tịch?” Khán giả xôn xao.

“Đùa gì vậy? Lang Gia các ta có tới ngàn vạn điển tịch, chỉ một năm thôi mà ngươi đòi đọc hết?”

“Nói khoác không biết ngượng.”

“Đệ tử chân truyền là có thể nói năng lung tung như vậy à?”

Hiên Viên Long lại không chế nhạo: “Ngươi đọc hết tất cả sách rồi à?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ta đọc sách khá nhanh.”

Năm xưa y trao đổi với Thịnh Đông Bình, cũng học được không ít thứ từ hắn.

Thịnh Đông Bình có một tài năng đặc biệt, đó là đọc nhanh như gió, nhìn qua là nhớ, đây là thiên phú tự nhiên khi hắn truyền bá thi thư, giảng giải đạo lý.

Ninh Dạ không làm được tới mức thần kỳ như vậy, nhưng đọc hết điển tịch cơ bản trong Lang Gia các trong vòng một năm thì không thành vấn đề, thứ cao siêu hơn chưa đọc, không phải không xem hết mà là không cho phép y đọc.

Hiên Viên Long gật đầu: “Ta tin. Thời gian một năm từ Tàng Tượng đỉnh phong lên tới Hoa Luân tầng bốn. Nếu không tự tin, ngươi đã chẳng làm vậy. Nhưng nếu ngươi đã hợp tính với Diệp Cô, sao còn tán thưởng ta? Ta và hắn là hai loại người.”

Ninh Dạ đã nói: “Đúng, các ngươi là hai loại người nhưng không có nghĩa ai trong hai người các ngươi sai lầm. Diệp Cô có con đường của Diệp Cô, ngươi có đường của ngươi. Lang Gia Thánh Tôn dạy bảo chúng ta, bồi dưỡng thiên phú, tự đi lên đường của mình, xưa nay chưa từng quyết định tất cả mọi người phải đi cùng một con đường. Chỉ cần đi thật tốt trên con đường của mình, đó sẽ là con đường tốt!”