Chương 1171 Ta là thiên tài 1
Câu này nói ra, mọi người ngạc nhiên, ngay cả Trường Mi Thượng Nhân cũng không khỏi suy nghĩ, hình như thằng nhóc này nói có lý, chẳng lẽ ta sai rồi?
Nhưng hắn lập tức lắc đầu, cái thằng nhãi miệng còn hôi sữa này chỉ khoác loác mà thôi, tin hắn làm gì?
Hiên Viên Long lại nghiêm túc gật đầu: “Nói hay lắm! Xưa nay ta không buồn quan tâm tới những kẻ được gọi là thiên tài. Dựa vào tư chất hơn người mà mắt cao hơn đầu, tự cho là khổ tu một ngày hơn mười ngày của kẻ khác. Nhưng Hiên Viên Long ta tin tưởng, con đường đại đạo tuyệt đối không phải con đường của thiên tài. Ta có đường của ta, chỉ cần tiếp tục đi, ta chính là thiên tài.”
Ninh Dạ vỗ tay cười nói: “Nói hay lắm! Không cần tiếp tục đi, giờ ngươi đã là rồi!”
“Nhưng nên đánh thì vẫn phải đánh!” Hiên Viên Long đã xuất quyền đánh ra.
“Ta có nói không đánh đâu!” Ninh Dạ cười dài nâng kiếm phản kích.
Quyền của Hiên Viên Long không lộ vẻ sắc bén, nhưng nhưng tụ trầm ổn, không lãng phí chút lực lượng nào.
Hắn tu luyện Vạn Kiếp đạo, trong quá trình tu hành phải trải qua thiên kiếp bách chiến, cực kỳ gian nan, nhưng chính vì vậy đã giao chiến với vô số kẻ dịch ảo tưởng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, khả năng khống chế lực lượng tinh diệu, đã đạt tới mức đăng phong tạo cực từ lâu.
Thời khắc này tùy ý vung quyền cũng khiến Ninh Dạ cảm thấy uy hiếp.
Một loại uy hiếp có thể đánh bại y.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ có cảm giác nếu ta không tập trung ứng đối sẽ thật sự thất bại.
Đương nhiên không phải vì y không bằng đối phương, nhưng nếu không sử dụng đạo hạnh cao thâm, với những thủ đoạn mà y đã thể hiện, muốn chiến thắng đối phương cũng không dễ dàng gì.
Thời khắc này hai người một quyền một kiếm, giao chiến trong chiến đài.
Thế quyền va chạm với kiếm quang, phát ra tiếng vang như sắt thép.
Cánh tay Hiên Viên Long như tạo bằng tinh thiết, kiếm của Ninh Dạ khó mà lưu lại thương tích gì trên tay hắn, thi thoảng chém rách một chút thì cũng nhanh chóng khép lại.
Ngược lại nắm tay của Hiên Viên Long va chạm là khiến Ninh Dạ có cảm giác tức ngực khó thở, bất cẩn chút thôi là có thể bị phản chấn tới mức pháp lực ứ đọng, khó mà vận hành.
Ninh Dạ chỉ là phân thân, không có thể chất cường hãn như bản thể, đối mặt với thế quyền hùng hậu của Hiên Viên Long, bỗng cảm thấy có sức cũng khó mà thi triển.
Mọi người thấy vậy dồn dập hò hét: “Hiên Viên sư huynh vô địch!”
Ngay cả Trường Mi lão tổ cũng mỉm cười nói: “Cuối cùng vẫn là tu vi thấp kém, tâm tính cao ngạo, đối mặt với cường địch chân chính là bị nhất lực phá vạn pháp.”
Hoành Kiếm bên cạnh đã nói: “Còn chưa phân thắng bại mà.”
“Sao nào, ngươi tưởng Ninh Dạ còn thắng được chắc?” Trường Mi cười nói: “Ta tự thấy với nhãn lực của mình chắc không tới mức không nhận ra Ninh Dạ có dùng toàn lực hay không.”
Hoành Kiếm trả lời: “Hắn dùng Thiên Hoa kiếm không lưu thủ nhưng không nghĩa là hắn không còn thủ đoạn nào khác. Chẳng lẽ ngươi còn có thể nhìn ra thủ đoạn mà hắn chưa dùng?”
Trường Mi hừ một tiếng: “Chẳng lẽ ngươi nhìn ra?”
Hoành Kiếm ừ một tiếng: “Ta không nhìn kiếm mà nhìn người. Kiếm không địch lại, người vẫn rất tự tin.”
Trường Mi kinh ngạc, lại nhìn Ninh Dạ, chỉ thấy lông mày y hơi cau lại, đâu có vẻ gì là tự tin?
Nhưng quan sát cẩn thận mới phát hiện, Ninh Dạ cau mày không phải vì mình sẽ thất bại mà như đang đối mặt với một nan đề nào đó, khó mà lựa chọn.
Y đang...
Không phải y đang suy nghĩ xem nên dùng chiêu nào đấy chứ? Trong lòng Trường Mi bỗng xuất hiện suy nghĩ này.
Chẳng lẽ tên này không chỉ có kế sách ứng phó, còn không chỉ một loại.
Y rầu rĩ là vì không biết ta nên dùng tay trái tát vào mặt đối thủ, hay giơ chân đá cậu bé của hắn?
Suy nghĩ hoang đường này còn chưa biến mất, đã thấy Ninh Dạ có phản ứng.
Vừa hay lúc này Hiên Viên Long giáng một quyền rất nặng, Thiên Hoa kiếm đỡ ngang, nhưng cuối cùng không chống đỡ nổi, Ninh Dạ đã bị quyền này đánh bay.
Tới giữa không trung, Ninh Dạ phun ra một ngụm máu, thở dài một tiếng: “Hết cách rồi, đành phải dùng thôi.”
Nói đoạn, y giơ một tay ấn hờ vào không trung, một luồng hào quang đã tự bay ra.
Ngay lúc huyền quang lóe lên, thân hình Ninh Dạ đã biến mất, Hiên Viên Long lại hét lớn một tiếng, quyền phong thay đổi, không ngờ lại đánh về phía Trường Mi.
Trường Mi cũng không ngờ trọng tài cũng có lúc chịu đòn, vô thức phản kích.
Tu vi của hắn là Vô Cấu, suy nghĩ với tới, thần thông đã hiện, ầm một tiếng, Hiên Viên Long bay thẳng ra ngoài.
Cuối cùng cũng may là Trường Mi kịp thời lưu thủ, không thi triển toàn bộ lực lượng của mình, cho dù vậy Hiên Viên Long vẫn đập thẳng vào vách đá, toàn bộ chiến đài cũng theo đó chấn động, có thể thấy cú va này nặng nề tới mức nào.