Chương 1178 Kính Xuyên thạch 1
Lúc nói mấy câu này còn không ngừng liếc mắt nhìn đám người Ninh Dạ.
Có lẽ lúc này đang tính toán vòng vo, lại trông ngóng có người đứng ra bảo vệ lẽ phải.
Khổ nỗi Ninh Dạ vẫn thờ ơ nằm dưới đất, chỉ nhìn trần nhà.
Dạ Vô Thường kia không nhiều lời, cười một tràng rồi nói: “Tốt nhất là giao bảo bối ra đi.”
Nói xong đã tung khói đen, cuốn về phía cái rương gỗ mà đám người bảo vệ.
Mọi người thấy vậy kinh hãi, dồn dập xuất thủ, nhưng người thường đâu phải đối thủ của tu sĩ, khói đen lượn lờ, trong trói chặt đam người, còn Dạ Vô Thường đã cuốn cái rương, bay ra ngoài miếu.
Thấy cảnh này, Lang Diệt ánh mắt hung ác, đang định ra tay, nhưng lại thấy Diệp Cô đè hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Này? Ngươi có ý gì?” Lang Diệt vội vàng nói: “Bên trong có bảo bối đấy.”
Diệp Cô cười nói: “Ngay bảo bối gì cũng không biết mà cũng đòi cướp, người như vậy dễ chết lắm.”
Lang Diệt kinh ngạc, chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng chiến đấu ầm ầm.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lang Diệt đang muốn ra ngoài xem thì Hiên Viên Long nói: “Lang Diệt, ngươi chuyên tu con rối, cuối cùng lại khiến tu vi kém quá xa, nên học Diệp Cô một chút.”
Học hắn? Tên đại lưu manh này?”
Lang Diệt phẫn nộ.
Chỉ nghe bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”, sau đó Dạ Vô Thường bịch một tiếng ngã vào trong miếu.
Một cô gái áo đỏ đi từ ngoài vào, hùng hùng hổ hổ lướt tới, tóc tết hai bím, tuổi tác có vẻ không lớn, dáng dấp cũng khá đáng yêu.
Đi vào trong miếu, ánh mắt đảo một vòng, giọng nói líu lo như oanh hót: “Ơ, ở đây đông người nhỉ. Quấy rầy rồi, tiểu nữ tên Nam Minh Minh, các ngươi cứ gọi ta Minh Minh là được.”
Dáng vẻ cô nàng như rất thân quen, tiếc là chẳng ai quen cô nàng.
Nam nhân mặt vàng như nghệ hơi nhỏm người dậy, ôm lấy đứa bé bên cạnh, giọng điệu trầm trọng nói: “Hóa ra là Hồng Linh môn Hỏa Sứ Nam Tiên Tử. Kính Xuyên thạch đã bị Dạ Vô Thường này cướp đi, Nam Hỏa Sứ muốn thì cứ lấy.”
Kính Xuyên thạch?
Trong rương kia là Kính Xuyên thạch? Nghe vậy Lang Diệt lập tức động tâm.
Kính Xuyên thạch có thể coi là một bảo vật có chút danh tiếng, là một bảo vật định thủy, chuyên khắc pháp thuật hành thủy.
Tuy không phải trọng bảo gì, nhưng trong cảnh giới Hoa Luân cũng đáng để nhiều người theo đuổi.
Lang Gia các có bảo vật chế tác từ Kính Xuyên thạch, mỗi món cần năm mươi công huân, hơn nữa trước mắt chỉ có thể đổi được hai cái, vì tuy Kính Xuyên thạch hiệu quả bình thường nhưng không dễ kiếm, hơn nữa có dùng tới Vạn Pháp cũng không thành vấn đề, tới cấp bậc Vô Cấu thì hiệu quả mới suy giảm.
Còn đối với Lang Diệt, Kính Xuyên thạch cũng là đồ tốt để chế tạo con rối, con rối của hắn am hiểu phòng ngự, rất nhiều đối thủ lại lấy nhu khắc cương. Kính Xuyên thạch chuyên phá nhu xảo, đúng là có tác dụng rất lớn.
Không ngờ Nam Minh Minh nghe xong lại che miệng cười nói: “Này, ngươi nói câu đó chẳng hóa ra Hồng Linh môn ta là môn phái cướp bảo vật của người khác à? Dạ Vô Thường này hành vi thiếu ngay thẳng, phá hỏng phong thái tu giả chúng ta, ta chỉ trừng phạt hắn một chút thôi, đồ của các ngươi ngươi thì các ngươi tự cầm đi.”
Mọi người thấy vậy nhìn nhau, một người đã nhận lấy cái rương, nói với Nam Minh Minh: “Đa tạ tiên tử.”
“Không cần khách khí.” Nam Minh Minh cười rất vui vẻ: “À, Dạ Vô Thường này đã bị ta khống chế. Hắn cướp đồ của các ngươi, là tên đại ác nhân. Hay là thế này đi, các ngươi giết hắn, cũng coi như trút giận.”
Nghe cô nói vậy, nam nhân mặt vàng như nghệ nó: “Cái này thì không cần. Chúng ta chỉ là người thường, không muốn kết oán với tiên môn.”
“Vậy à?” Nam Minh Minh Kinh Trường Dạ: “Thế thì đúng là đáng tiếc rồi đây...”
Khi nói ra chữ “đáng” cô nàng vẫn còn đứng yên tại chỗ, lúc nói tới “tiếc” thân thể đã xuất hiện một cách quỷ mị trước mặt một người hầu, đến chữ “rồi” thì một bàn tay đầy móng vuốt đã đâm vào lồng ngực người hầu, chữ “đây” cuối cùng đã trở lại chỗ cũ, chỉ có điều trên tay đã nhiều thêm một trái tim vẫn còn đang đập.
Lúc này người hầu kia mới cảm thấy trước ngực đau đớn, kinh hãi nhìn cô nàng, ngửa đầu ngã thẳng xuống.
Cảnh tượng này khiến đám người Hiên Viên Long cũng ngớ người.
Tốc độ của nữ nhân này nhanh thật!
Đám người trơ mắt nhìn một đồng bọn bỏ mạng, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “Tiện nhân!”
Đao kiếm trong tay cùng chém về phía nữ nhân kia, rõ ràng là người thường nhưng đao kiếm cùng ngưng tụ ra ánh sáng hùng hồn, sát ý lẫm liệt.
Nam Minh Minh chỉ vặn người một cái là dễ dàng né tránh, lượn qua đao quang kiếm ảnh như bươm bướm vờn hoa, chỉ trong chớp mắt đã lùi ra ngoài miếu, vỗ ngực nói: “Ai da ai da, sợ chết đi được. Này, ngươi còn không ra tay, ta sẽ bị bọn chúng chém chết mất.”
Chỉ nghe một tiếng cười lạnh, một thân hình từ trên điện hạ xuống, nhưng lại lao về phía người mặt vàng như nghệ.