← Quay lại trang sách

Chương 1179 Kính Xuyên thạch 2

Nam nhân mặt vàng như nghệ đột nhiên đánh ra một quyền, thế quyền bộc phát, phóng thích khí kình hùng hồn, người đánh lén không địch nổi, hú dài lùi lại.

Đúng lúc này Dạ Vô Thường ở dưới đất đột nhiên nhảy lên, hai tay bắn ra mười vuốt sắc đâm về phía người đánh lén, đồng thời chiến đao trong tay người hầu đánh ra, phối hợp với công kích của Dạ Vô Thường thành thế tiền hậu giáp kích, cực kỳ kín kẽ.

Ngay thời khắc đó, một ngọn lửa cuồng bạo tràn vào, đánh lên đao quang của đám người hầu, đồng thời người đánh lén lật tay đánh ra một luồng huyền quang, tạo thành một vòng phòng hộ màu đen, ngăn cản nhát trảo của Dạ Vô Thường. Dạ Vô Thường đánh một đòn không thành, miệng phun một mảng sương khói về phía đối phương, còn kêu to: “Là Tống Quỷ Quỷ, mọi người chạy mau!”

Không ngờ lại là hô với người mặt vàng như nghệ.

Người mặt vàng như nghệ không lùi mà tiến, lao về phía kẻ đánh lén.

Kẻ đánh lén là một ông lão, mặt mày gian xảo, mắt thấy người mặt vàng xông tới, cười nói: “Tâm Khổ Chiến Tướng quả thật dũng mãnh, chỉ tiếc là, khéo quá hóa vụng! ’

Tiện tay búng một cái, một pháp phù nho nhỏ đã ngăn cản công kích của người mặt vàng, đồng thời Nam Minh Minh cũng từ ngoài lao vào, như con rắn lửa công kích. Đám đao khách tùy tùng đồng thời giơ đao, nhưng chỉ thấy ánh đỏ lóe lên, khoảnh khắc sau đám người đã bị hất tung.

Hai bóng người một đen một đỏ đồng thời lui lại.

Nam Minh Minh cười ha hả nói: “Thập Tuyệt đao vốn không hề yếu, tiểu nữ vốn thân đơn thế cô, chỉ có thể đánh lén một chút, mọi người đừng trách nhé.”

Trong lúc nói câu này còn ra vẻ vô tình liếc mắt nhìn đám người Ninh Dạ.

Diệp Cô đã nói: “Hóa ra là Hà Tâm Khổ, giờ thì thú vị rồi. Người này là một tướng quân thuộc hạ của Khoáng Vân Hậu, kẻ thân tín có Thập Tuyệt đao, chiến pháp liên thủ có thể chống lại tu sĩ, chắc là đám người này. Tiếc là từ đầu đã bị Nam Minh Minh diệt trừ một người, khó mà phát huy năng lực liên thủ của Thập Tuyệt đao.”

Hiên Viên Long hừ một tiếng: “Hỏa Sứ Nam Minh Minh, tu sĩ Vạn Pháp, Ám Sứ - Tống Quỷ Quỷ, cũng là tu sĩ Vạn Pháp. Thập Tuyệt đao có lợi hại đến đâu đi nữa cũng không phải đối thủ của bất cứ ai trong hai người này, nhưng cho dù như vậy vẫn ra tay đánh lén, đúng là loại vô sỉ.”

Tính cách hắn mạnh mẽ, thuộc loại nếu đối phương bị thương ta sẽ để hắn nghỉ ngơi xong rồi mới đánh.

Hai tu sĩ Vạn Pháp rõ ràng có thể dùng thực lực áp đảo nhưng lại đi đánh lén, hành động này thật quá bẩn thỉu, đương nhiên hắn không ưa.

“Ơ? Mấy tên Hoa Luân nho nhỏ mà dám bàn luận về chúng ta? Tưởng các ngươi là tu sĩ Lang Gia thì người khác đều phải sợ các ngươi chắc?” Tống Quỷ Quỷ ánh mắt cay độc, đã sớm nhận ra lai lịch bọn họ nhưng hoàn toàn không thèm để ý.

Thiên Trung giới vốn là vậy, các đại môn phái rất ít khi ra mặt cho đệ tử, trừ phi là trưởng bối ỷ lớn ép nhỏ. Trong tình huống bình thường, có phiền phức do thực lực bản thân không đủ, vậy phải tự giải quyết.

Tuy Hồng Linh môn là môn phái nhỏ, nhưng cũng vì vậy nên không để ý tới thân phận đối thủ.

Diệp Cô mỉm cười: “Bàn luận thì đã sao? Hồng Linh môn không sợ Lang Gia các, Lang Gia các lại sợ các ngươi chắc?”

Tống Quỷ Quỷ còn định nói gì đó, nhưng Nam Minh Minh lại lên tiếng: “Ai da ai da, sao phải như vậy nhỉ. Chúng ta đều là người trong tiên môn, chỉ làm chuyện của mình thôi. Hai phái nước giếng không phạm nước sông, ngươi mặc kệ chúng ta, chúng ta cũng không bỏ qua các ngươi. Sao nào?”

Lúc nói câu này, cô nàng nhìn Ninh Dạ.

Nữ nhân này tu vi không bằng Tống Quỷ Quỷ nhưng nhìn người lại tinh mắt hơn Tống Quỷ Quỷ, lập tức nhận ra người trông có vẻ tu vi thấp nhất lại có địa vị cao nhất.

Ninh Dạ mỉm cười: “Chúng ta tới đây chỉ để hoàn thành nhiệm vụ sư môn mà thôi, xong việc sẽ đi. Còn các ngươi muốn tự tìm đường chết thì không liên quan gì tới chúng ta.”

Nghe y nói vậy, Nam Minh Minh và Tống Quỷ Quỷ cùng đờ người.

Có ý gì?

Bên kia, Hà Tâm Khổ cũng căng thẳng hẳn lên.

Hắn chậm rãi rút chiến đao, Dạ Vô Thường cũng đứng chung với hắn.

Hoá ra ngay từ đầu tên này đã là người của họ, cái gọi là cướp bóc chỉ là vở kịch, đáng tiếc là vừa không lừa được Nam Minh Minh, vừa không lừa được bọn Ninh Dạ.

Hà Tâm Khổ đã chậm rãi đẩy cái rương sang: “Chúng ta có thể đưa các ngươi Kính Xuyên thạch, chỉ cần để chúng ta đi.”

Tống Quỷ Quỷ còn định nói gì đó, Nam Minh Minh ngăn hắn lại hỏi Ninh Dạ: “Thằng quỷ, ngươi vừa nói các ngươi tự tìm đường chết, cái câu các ngươi đó là chỉ ai?”

Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi ra tay là biết thôi!”

Nam Minh Minh híp mắt lại.

Nữ nhân này nhìn thì dịu dàng, thực chất tâm địa cay độc, suy nghĩ càng quỷ dị.