← Quay lại trang sách

Chương 1180 Song quỷ

Cô nàng không nhìn ra nội tình của Ninh Dạ, trong lòng hoang mang.

Tống Quỷ Quỷ lại không nghĩ nhiều như cô nàng, lạnh nhạt nói: “Chúng ta sẽ lấy Kính Xuyên thạch, nhưng càng cần mật thư.”

Nói xong đã chộp lấy cái rương.

Ninh Dạ lắc đầu: “Tự tìm đường chết.”

Sau câu này, chỉ thấy cái rương mở ra, một luồng sáng trắng ập tới người Tống Quỷ Quỷ.

Ánh sáng trắng nổi lên, Tống Quỷ Quỷ đã chuẩn bị từ lâu, bàn tay khô gầy như tinh cương xé tan hào quang màu trắng, miệng còn phát ra tiếng cười đắc ý: “Thút thủ đoạn nho nhỏ này mà đòi đối phó với ta?”

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đã thấy trong ánh sáng trắng có một bàn tay đột ngột xuất hiện, đặt thẳng lên ngực Tống Quỷ Quỷ.

Tống Quỷ Quỷ gào thét thối lui, chỉ trong chớp mắt đã lao ra ngoài miếu sơn thần, rơi xuống dưới đất, giật mình nhìn trước ngực: “Hạo Nhiên... Chính Khí...”

Sau đó ầm một tiếng, trực tiếp nổ tung chia năm xẻ bảy.

Nam Minh Minh cũng biến sắc.

Cô nàng chỉ thấy ánh sáng trắng tan đi, không ngờ trong rương lại xuất hiện một nam nhân thân thể cao lớn khôi ngô, nhìn vóc dáng này hai

Thế nhưng Nam Minh Minh không rảnh để nghĩ rõ ràng mọi chuyện, chỉ kịp hét lên một tiếng: “Là ngươi!”

Sau đó đột nhiên hóa thành ngọn lửa bay về phía xa.

Nam nhân cao lớn kia chỉ giơ tay đánh ra một quyền, Nam Minh Minh hét lên một tiếng, không ngờ bị đánh văng khỏi Hỏa Độn, rơi xuống dưới đất, múa cả hai tay, phóng ra một ánh lửa lớn, bao phủ tất cả mọi người trong miếu sơn thần.

Hiên Viên Long khẽ nhíu mày: “Muốn chết! ’

Hắn đập xuống đất một phát, một vòng phòng hộ vàng kim đã ngăn cách ngọn lửa.

Đồng thời, nam nhân hình thể cao lớn đã lao ra, tốc độ của hắn không nhanh, nhưng bước chân cực xa, ba bước đã ra khỏi miếu, lại một quyền đánh ra, ngọn lửa kia không thể chạm tới người, sau đó lại một quyền giáng xuống.

Mắt thấy Nam Minh Minh sắp bỏ mạng dưới quyền này, chân trời đột nhiên xuất hiện một ngón tay, ngăn cản quyền này.

Ngón tay hóa thành tro bụi tiêu tán, nam nhân kia cũng hừ một tiếng ngã lùi lại.

“Môn chủ!” Nam Minh Minh vui mừng.

Trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng, như tia chớp lóe lên, nam nhân kia miệng hộng máu, gầm lên một tiếng, lại xuất quyền đánh ra.

Quyền kình hùng hồn va chạm với bóng đen, chỉ thấy màn sương tiên pháp bị quyền kình ngất trời phá tan.

Nhưng Nam Minh Minh vẫn nhân cơ hội bỏ trốn, đã bay lên không trung.

Dưới đất bỗng có thêm một người, là một lão già mặc trường bào màu đen.

“Ứng Không Kiếp, hóa ra là ngươi.” Lão già the thé quát: “Được lắm, lần này coi như các ngươi lợi hại, Hồng Linh môn ta nhận thua.”

Nói xong phi thân đi khỏi.

Nhưng ngay lúc hắn sắp đi, lại thấy miếu sơn thần đột nhiên xuất hiện một lỗ thủng, một bóng người nhanh chóng lao ra: “Nam Minh Minh, chết đi cho ta!”

Hiên Viên Long!

Không ngờ lại là hắn!

Không ai ngờ Hiên Viên Long lại ra tay vào lúc này, Nam Minh Minh cũng lấy làm kinh hãi: “Ơ, ngươi điên rồi à? Dám ra tay với ta?”

Đáp lại cô nàng là một loạt quyền hoang dại điên cuồng: “Đã ngứa mắt với ngươi lâu rồi!”

Hiên Viên Long gầm thét xuất quyền.

Hắn là người cực kỳ cương trực, phong cách xuất thủ của Nam Minh Minh khiến hắn không ưa, vừa rồi lại không tiếc tất cả kéo mọi người xuống nước, lúc này hung hãn xuất thủ, hiển nhiên muốn dạy cho nữ nhân này một bài học.

Đừng nhìn hắn chỉ là tu sĩ Hoa Luân, lúc này dốc toàn lực xuất thủ lại dũng mãnh với cực điểm. Nam Minh Minh thi triển liền mấy môn tiên pháp mà vẫn không thể ngăn cản, biến sắc nói: “Ngươi là Hiên Viên Long?”

Cô nàng cũng nghe tới uy danh người này, biết người này tính cách cứng rắn, là cường giả có tiếng trong Lang Gia các, vượt cấp chiến thắng đối thủ không phải một hai lần.

Nhưng dẫu sao ngươi cũng chỉ là Hoa Luân, bà đây có phải loại gà mờ Vạn Pháp sơ kỳ đâu, chiến tích của ngươi tới tay bà đây thì có là cái quái gì?

Ác ý nổi lên trong lòng, một bàn tay đã hóa thành đỏ chót, chộp về phía Hiên Viên Long. Nếu nói Hiên Viên Long là sắt thép thì cô nàng là ngọn lửa nung chảy!

Khoảnh khắc quyền trảo va chạm, trong tay Hiên Viên Long đã xuất hiện sắc máu, nhưng đôi bên va chạm, chịu thiệt lại là Nam Minh Minh.

Cô nàng “á” một tiếng bay ngược lại.

Ninh Dạ nhíu mày: “Hiên Viên sư huynh tu luyện Vạn Kiếp đạo, vạn kiếp gia thân, càng ép càng mạnh, đấu cứng không phải thượng sách. Ngươi có tu vi Vạn Pháp, thủ đoạn tiên pháp mạnh hơn hắn nhiều, nên dùng vạn biến đấu với bất biến của hắn, lấy nhu khắc cương, lấy âm chế dương, loại bỏ chỗ mạnh, hóa giải lợi thế, đó mới là thượng sách.”

Lang Diệt kinh hãi: “Ngươi lại đi chỉ điểm cho đối thủ?”

Nam Minh Minh lại nói: “Đánh rắm, tốt xấu gì bà đây cũng có tu vi Vạn Pháp, nếu dùng thủ đoạn như vậy có thắng cũng chẳng vẻ vang gì!”