Chương 1181 Khoáng Vân Hậu 1
Ninh Dạ mỉm cười.
Thật ra nếu y không nói, không khéo Nam Minh Minh sẽ dùng, nhưng Ninh Dạ nói vậy, cô nàng tự cao tự đại cho dù thế nào đi nữa cũng không dùng.
Rất nhiều lúc cấp thấp thắng được cấp cao không phải vì bản thân cực hạn mà còn vì tâm thái đối thủ không đoan chính, cứ cảm thấy cấp độ của ta cao hơn ngươi, nếu còn phải tránh chỗ thực tìm chỗ hư, há chẳng phải mất hết thể diện? Chính vì loại tâm thái như vậy nên mới đưa ra lựa chọn không chính xác, kết quả thua rất thảm.
Đấu cứng với Hiên Viên Long?
Hừ, đừng nói Nam Minh Minh, cho dù là Ninh Dạ cũng không muốn làm như vậy.
Bây giờ y nói vậy, Nam Minh Minh hạ quyết tâm cường công, Hiên Viên Long quát to: “Tới hay lắm”, giao chiến ầm ĩ với cô nàng.
Bên kia Ứng Không Kiếp nhìn Ninh Dạ với vẻ kỳ quái, không rõ trình độ y ra sao.
Tuy thằng nhãi này là tu sĩ Lang Gia nhưng dẫu sao cũng chỉ có cảnh giới Hoa Luân. Bản thân đường đường tu sĩ Vô Cấu, chỉ cần một đòn thôi là tiêu diệt được hắn nhưng giờ lại phát hiện mình không thể nhìn thấu.
Còn Hiên Viên Long thân là đệ tử trẻ tuổi nổi tiếng lâu năm trong Lang Gia các, không ngờ lại như thiên lôi, người này chỉ đâu thì đánh đấy, càng khiến hắn nghi hoặc.
Hắn không muốn nhiều chuyện nhưng hôm nay tình huống đặc thù, nếu để mặc bọn họ tẩu thoát cũng không ổn, trong lòng bỗng có ý tưởng, không đối phó với môn chủ Hồng Linh môn nữa mà xuất trảo vồ về phía Nam Minh Minh.
Môn chủ Hồng Linh môn hét lên chói tai: “Ứng Không Kiếp, ngươi đừng có quá đáng!”
Ứng Không Kiếp chỉ hừ một tiếng, đổi trảo thành quyền, lại một chiêu Hạo Nhiên Chính Khí quyền giáng xuống.
Môn chủ Hồng Linh môn vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “Xem như ngươi lợi hại, ông dây đi trước một bước!”
Nói xong không ngờ lại hóa thành một loạt ảo ảnh bay khỏi.
Nhưng Ứng Không Kiếp đã nhắm được chân thân, cười ha hả giơ tay chụp lấy.
Đúng lúc này, Ninh Dạ nhướn mày.
Chỉ thấy trong vô số bóng đen có một bóng người đột nhiên ngưng tụ, trực tiếp xuất hiện sau lưng Ứng Không Kiếp, tung một trảo vào hắn.
Ứng Không Kiếp hự khẽ, hộc máu, quay người oanh kích, hư ảnh lại ngưng tụ, dễ dàng đỡ lấy, đã vòng lại hội hợp với môn chủ Hồng Linh lúc trước, ra là một nữ nhân nhưng dáng vẻ không khác gì ông lão.
Ứng Không Kiếp nhìn vết thương trên eo mình, trầm giọng nói: “Linh Quỷ trảo, Viêm Quỷ, quả nhiên ngươi đã luyện thành.”
Chỉ thấy môn chủ Hồng Linh nhếch miệng cười nói: “Tưởng ông đây vô đụng vậy sao? ’
Ứng Không Kiếp nhìn hai người: “Rốt cuộc ai trong các ngươi mới là Viêm Quỷ?”
Nữ nhân kia cười nói: “Hắn là Viêm Quỷ, ta là Diễm Quỷ.”
“Hóa ra là thế! Hồng Linh có hai môn chủ, thụ giáo.” Ứng Không Kiếp mỉm cười.
Diễm Quỷ che miệng cười nói: “Tiếc là đã muộn, Ứng Không Kiếp, ngươi chịu Linh Quỷ trảo của ta, ngũ độc công tâm, tổn thương nguyên thần, nếu không mau chóng điều tức, chỉ e cái chết không xa.”
Ứng Không Kiếp lại không để ý: “Ta chết thì chết, chỉ cần hoàn thành chuyện Vân Hậu giao phó, chết có gì đáng sợ.”
“Tiếc là ngươi không thể hoàn thành được!” Hai môn chủ Hồng Linh đồng thời giết về phía Ứng Không Kiếp.
Ứng Không Kiếp cười lạnh: “Tiếc là các ngươi đã chậm mất một bước!”
Chân trời đột nhiên có tiếng vó ngựa rền vang.
Sơn cốc thanh tịnh, vó ngựa vang dội, như có thiên quân vạn mã đang phóng tới.
Nghe tiếng vó ngựa, Viêm Diễm song quỷ đồng thời ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn lại mới thấy dưới núi có mười ba kỵ sĩ đang thúc ngựa chạy tới.
Người đi đầu, chòm râu phất phơ, trông như một nho sinh chứ hoàn toàn không giống tu sĩ, nhưng khí độ hiên ngang, thong do tự tin, mười hai kỵ sĩ phía sau thì người người dũng mãnh, rõ ràng chỉ là võ phu bình thường, rõ ràng chỉ có mười hai người, nhưng thời khắc này phi ngựa lại có khí thế như thiên quân vạn mã.
“Bôn Lôi Thập Nhị Kỵ?” Song quỷ cùng kinh ngạc: “Không được!”
Sau đó đồng thời bay lên.
Chỉ thấy mười hai kỵ binh đồng thời nâng đao, chém lên không trung.
Mười hai luồng đao quang hộ tụ thành một, ngưng tụ thành khí thế mênh mông như chém tan trời đất, đánh về phía hai vị tu sĩ Vô Cấu trên không trung.
Song quỷ càng không dám đối đầu, đồng thời bay ngược, lại, tốc độ cực nhanh.
Nhưng Ứng Không Kiếp, Hà Tâm Khổ và chín vị tuyệt đao đồng thời xuất thủ, ngăn cản tất cả đường đi của song quỷ.
Diệp Cô và Lang Diệt thấy vậy không khỏi kinh hãi: “Sao lại như vậy được? Mấy người kia...”
Mấy người kia không phải tu sĩ.
Thập Tuyệt Đao không phải tu sĩ.
Bôn Lôi Thập Nhị Kỵ cũng không phải tu sĩ!
Nhưng thời khắc này lực lượng mà bọn họ bộc phát lại vượt qua tu sĩ, khiến cho tu sĩ Vô Cấu cũng thấy sợ hãi.
Ngay cả Ninh Dạ cũng ngồi bật dậy, trong mắt lóe lên thần thái khác lạ.
Giới này quả thật phi phàm!
Ầm!
Trong oanh kích cuồng bạo, Hồng Linh song quỷ đã cùng bị đánh bay, Ứng Không Kiếp hét lớn xuất quyền: “Chết đi!”