Chương 1182 Khoáng Vân Hậu 2
Quyền phong hùng hồn trút xuống.
Đúng lúc này, phía xa có một âm thanh vang lên: “Ơ? Sao nơi này đánh nhau náo nhiệt thế?”
Chính là Lâm Lang.
Cô đã đi về, còn ôm một con hồ ly nho nhỏ trong lòng, hiển nhiên đã bắt được linh hồ, không ngờ lại gặp tình hình như vậy.
Thấy thiết quyền của Ứng Không Kiếp thần uy hùng hồn, Viêm Diễm song quỷ khó mà chống cự, đồng thời thối lui, còn tóm lấy Lâm Lang, ném cô về phía nắm tay của Ứng Không Kiếp.
Thấy cảnh này, quyền của Ứng Không Kiếp không cách nào đánh xuống, hắn quát lớn một tiếng, thế quyền đổi hướng, đánh lên trời xanh.
Song quỷ thấy vậy vui mừng, cùng kêu lên: “Còn không ngừng tay, nếu không chúng ta sẽ giết nữ nhân này!”
Lang Diệt, Diệp Cô đang định ra tay, nhưng Ninh Dạ ngăn họ lại.
Lâm Lang nhìn trái nhìn phải, đôi mắt đảo một vòng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phía bên kia, nho sĩ đã dẫn Bôn Lôi Thập Nhị Kỵ đi tới.
Ứng Không Kiếp thấy vậy, cùng Hà Tâm Khổ cúi người nói: “Bái kiến Vân Hậu!”
Khoáng Vân Hậu?
Nho sinh này chính là Khoáng Vân Hậu?
Lang Diệt và Diệp Cô cùng vui mừng thế này thì tiện rồi, không cần tới Liêu quốc ám sát kẻ này.
Nhưng không ngờ Khoáng Vân Hậu lại to gan như vậy, dám rời khỏi Liêu quốc, xâm nhập nước địch, không biết để làm gì.
Khoáng Vân Hậu đã xuống ngựa, gật đầu với Ứng Không Kiếp nói: “Ngươi đã khổ cực rồi.”
Liếc mắt nhìn đám người Ninh Dạ trong miếu, cũng không để ý, chỉ nói với song quỷ: “Thả cô bé kia ra, cô ấy không liên quan gì tới chuyện này.”
Song quỷ cười nhếch mép nói: “Khoáng Vân Hậu, ngươi thật to gan, dám tới nơi đây. Người ở đây, ngươi có giỏi từ tự tới mang đi.”
“Được!” Khoáng Vân Hậu gật đầu một cái, rảo bước đi tới: “Giao người cho ta!”
Hắn cứ thế bước từng bước một tới, Viêm Diễm song quỷ liếc mắt nhìn nhau, ngay lúc Khoáng Vân Hậu tới gần, cả hai đột ngột xuất thủ: “Chết!”
Linh Quỷ trảo, Viêm Ma thủ đồng thời phát động.
Khoáng Vân Hậu chỉ là một người bình thường, hai tu sĩ Vô Cấu bọn họ liên thủ ra tay, chỉ cần một đòn là chết.
Nhưng ngay lúc bọn họ ra tay, Khoáng Vân Hậu trừng mắt một cái: “Yêu ma quỷ quái, mau mau tránh lui! ’
Dưới tiếng quát này, song quỷ cảm thấy tâm thần chấn động, thần thông pháp lực gì đều không dùng được.
Khoáng Vân Hậu đã xuất quyền đánh ra.
Một quyền trông hết sức bình thường, nhưng song quỷ như bị sét đánh giữa đỉnh đầu, cùng phát ra tiếng kêu gào sợ hãi.
Nhưng ngay lúc này, trong người song quỷ cùng xuất hiện một vật, lại là hai con quỷ nhỏ, dưới một quyền hết sức bình thường của Khoáng Vân Hậu, cả hai đồng thời vỡ nát. Song quỷ đã ôm theo Lâm Lang đồng thời lui lại, miễn cưỡng tránh được đòn trí mạng này.
Khoáng Vân Hậu đánh một quyền không thành, lại không ra tay nữa, khí thế vừa tăng vọt lại suy giảm, Ứng Không Kiếp và Hà Tâm Khổ đồng thời chạy tới bảo vệ hắn.
Khoáng Vân Hậu thở dài một tiếng: “Không ngờ các ngươi còn có Thế Tử Quỷ Oa, thật đáng tiếc.”
Nói xong vỗ một cái lên người Ứng Không Kiếp, vết thương do trúng Linh Quỷ trảo của Ứng Không Kiếp bị nhát vỗ của hắn hóa giải, lập tức tiêu tán.
Nhưng khí tức của Khoáng Vân Hậu lại giảm, càng lúc càng giống người thường.
Lâm Lang kinh ngạc nhìn hắn: “Rõ ràng ngươi không phải tu sĩ, sao lại có năng lực như vậy, suýt nữa giết chết được hai vị Vô Cấu? Tuy cảnh giới Vô Cấu của bọn họ hơi kém cỏi một chút, nhưng người thường làm sao mà làm nổi, rốt cuộc ngươi làm thế nào?”
Câu này nói ra, mọi người đều khó hiểu.
Ngươi còn tâm trạng hỏi cái này à?
Viêm Quỷ Diễm Quỷ cũng tức giận không thôi, thế nào là chúng ta hơi kém cỏi một chút?
Đúng, trong Vô Cấu thì tu vi chúng ta hơi thấp, pháp thuật hơi bình thường, nhưng đó là vì chúng ta vốn là một người chia ra làm hai!
Môn chủ Hồng Linh môn vốn chỉ có một nhưng có đặc điểm của cả hai giới nam nữ, sau khi thành tu sĩ, do thiên phú này mà chia ra làm hai, một nam một nữ, vừa nam vừa nữ.
Chính vì vậy thực lực riêng lẻ thì hơi yếu nhưng liên thủ lại không phải là yếu.
Mạng của tiểu nha đầu này nằm trong tay người khác nhưng lại như hoàn toàn không hề hay biết.
Diễm Quỷ lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu nhà ngươi thật to gan, tưởng mấy sư huynh của ngươi tới cứu ngươi được chắc?”
Sau tiếng nói của cô ta, chỉ nghe trên bầu trời vang lên tiếng ầm dữ dội, Nam Minh Minh đã rơi vào mặt đất, bị quyền của Hiên Viên Long đập thẳng xuống.
Cô nàng còn muốn đứng dậy nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, phát hiện mình bị thương rất nặng, trong thời gian ngắn khó mà nhúc nhích.
Hiên Viên Long đã chậm rãi hạ xuống: “Loại ngươi nham hiểm như ngươi, cho dù tới cảnh giới Vạn Pháp thì đã sao? Cuối cùng khó mà thành cường giả.”
Câu này khiến ba người vừa tức vừa giận.
Ứng Không Kiếp đã nói: “Vân Hậu, đám này là người của Lang Gia các, không phải bằng hữu của chúng ta, mặc kệ bọn chúng đi.”