Chương 1183 Chủng thuật
Khoáng Vân Hậu hỏi: “Bọn họ có ra tay với các ngươi không?”
“Cái này thì không.”
“Thế thì không phải kẻ địch. Cho dù như vậy cũng không thể để mặc bọn chúng cướp bóc một nữ nhân được.” Khoáng Vân Hậu đã nói: “Viêm Quỷ, thả cô bé kia ra, ta có thể cho các ngươi đi.”
Viêm Quỷ cười nói: “Ngươi giao mật thư ra đây, ta sẽ thả người.”
Khoáng Vân Hậu ngớ người, chậm rãi lắc đầu: “Cái này thì không được.”
“Tức là không thể đàm phán rồi? Hóa ra danh tiếng hiệp nghĩa của Khoáng Vân Hậu chỉ có vậy thôi sao? Ngươi không sợ chuyện này khiến Hạo Nhiên Chính Khí của ngươi có tì vết à?” Diễm Quỷ cười nói.
Khoáng Vân Hậu trầm giọng nói: “Có câu, có cái nên làm, có cái không nên làm. Người, nên cứu thì cứu, nhưng nếu vì cứu người mà phải bán đứng huynh đệ bằng hữu của mình, nhân nghĩa như vậy chỉ là cổ hủ. Tiểu cô nương, là ta không tốt với ngươi! Ta muốn cứu ngươi, nhưng ta không thể đáp ứng điều kiện của hắn, vì làm vậy chỉ khiến càng nhiều người chết.”
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Lại là Ninh Dạ.
Y cười nói: “Nói hay lắm, đạo về hiệp nghĩa cũng là có việc nên làm có việc không nên làm. Nếu vì cứu một người mà hại chúng sinh, đó là cổ hủ. Tuy nói mạng người quan trọng, nhưng thời khắc bất đắc dĩ dẫu sao cũng phải lựa chọn. Xem ra Hạo Nhiên Chính Khí của ngươi chỉ đủ sức ra một đòn, vì cứu người mà dứt khoát sử dụng, đó là nhân nghĩa, nhưng lượng sức mà làm, đó là biết tiến thối. Chẳng trách Khoáng Vân Hậu có thể dùng thân phận nho sĩ thống lĩnh đại quân, chỉ huy tu sĩ, đúng là cao cường. Lần này ta lại nhận nhầm một nhiệm vụ rồi.”
Ninh Dạ ai oán thở dài.
Y có Tiệt Thiên thuật, biết Khoáng Vân Hậu không phải làm bộ làm tịch mà nói năng rất chân thành, do đó không khỏi than thầm một câu xui xẻo: lần này chắc chắn không thể kiếm đủ một trăm công huân rồi.
Nghe Ninh Dạ nói vậy, mọi người quay sang nhìn nhau.
Ngược lại Lâm Lang cực kỳ vui vẻ: “Đằng nào cũng không xong nhiệm vụ, thế thì không nộp con tiểu hồ ly này nhé.”
Ninh Dạ chắp tay sau lưng, mỉm cười với Ninh Dạ, nói: “Sao vậy? Nàng lại không nỡ à?”
Lâm Lang chu môi: “Tiểu hồ ly này rất đáng yêu, tuy nó hút tinh khí người ta, nhưng không làm tổn hại tính mạng, chẳng qua trước đây không ai dạy nó, nó hành động cũng không biết quy củ. Chàng lúc nào cũng tu hành, không ở bên ta, ta nuôi nó, dạy nó làm hồ ly tốt, thế chẳng hơn à?”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Cũng đúng, lúc về còn có thể giao cho Cửu Vĩ dạy dỗ.”
Ở Trường Thanh giới, sau khi được tự do Cửu Vĩ Yêu Hồ giữ mối quan hệ tốt với Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp, tới lúc đại viễn chinh tiên giới lại đi theo mọi người.
Nhưng lần này nó không tham gia phân thần chuyển sinh - nó không ham hố vui chơi nhân gian, đối với nó trong Tri Vi giới cũng rất vui vẻ.
Dạy dỗ con hồ ly nhỏ này một phen, tương lai giao cho Cửu Vĩ, đây cũng là lựa chọn không tệ.
Thế là Ninh Dạ hỏi: “Đực hay cái thế?”
“Đực.” Lâm Lang đáp.
Ninh Dạ vỗ tay: “Vừa đúng một đôi.”
“Đúng vậy.” Lâm Lang vui vẻ cười nói.
Hai người bọn họ một hỏi một đáp, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngây ngốc.
Viêm Quỷ kia cả giận nói: “Tiểu nha đầu, còn dám nói như vậy? Có tin bây giờ ông đây làm thịt ngươi luôn không?”
Lâm Lang mỉm cười: “Ta là đệ tử chân truyền của Lang Gia Nữ Đế Quy Linh Nương.”
Cái gì?
Song quỷ ngớ người.
Mẹ nó!
Tuy Cửu Đại Tiên Môn không mấy khi quản chuyện của môn hạ đệ tử, nhưng đệ tử chân truyền của Nữ Đế, đương nhiên không phải loại bình thường!
Có một chút chuyện luôn có giới hạn, mà giết đệ tử chân truyền của Nữ Đế, rất hiển nhiên nó vượt ngoài giới hạn.
Hiên Viên Long lại nhíu mày, hắn không thích mượn danh tiếng sư môn ép người khác.
Ninh Dạ lại nói: “Cô ấy nói câu này không phải dùng thân phận chân truyền của sư môn ép các ngươi, mà là muốn cho ngươi biết là đệ tử chân truyền của Nữ Đế, chúng ta thường có một số tuyệt chiêu, nhưng rất ít người có tư cách khiến chúng ta sử dụng.”
“Đúng!” Lâm Lang nghiêm túc gật đầu: “Ninh Dạ sư huynh học Thiên Hoa kiếm, am hiểu đối địch chính diện. Ta và sư huynh không giống nhau, ta không thích đánh đánh giết giết, chỉ thích nuôi hoa hoa cỏ cỏ. Tiếc là vị sư huynh dạy ta không vừa ý, nhất quyết bắt ta học kỹ năng giết người, hết cách rồi, đành kết hợp sử dụng thôi.”
Giọng nói của Lâm Lang lộ rõ vẻ ấm ức, cô cười nói: “Đúng rồi, các ngươi biết U Tuyền linh chủng không? Đó là một loại hạt giống rất thú vị, cho dù trồng ở đâu đi nữa cũng có thể nhanh chóng nảy mầm cắm rễ, đặc biệt là còn có thể gieo vào thân thể người, hấp thu tinh huyết, tạo thành tài nguyên quý giá hiếm thấy. Pháp thuật này quá âm độc, thật ra ta không thích, nhưng sư huynh nói kẻ ác cần phải trị thật ác, học để đối phó với kẻ cần đối phó là được.”