Chương 1184 Thăng cấp 1
Nghe cô nói vậy, song quỷ cùng run rẩy.
Lâm Lang tiếp tục nói: “Nhưng rất đáng tiếc, hạt giống này tuy mạnh, nhưng khi gieo vào thân thể người sẽ hấp thu tinh huyết, rất dễ bị phát hiện, nếu có tu sĩ đại năng cưỡng ép cấy ghép sẽ bị trục xuất ngay lập tức. Cuối cùng là sư huynh nghĩ ra cách, cải tiến bí pháp và linh chủng giúp ta, nếu có tiếp xúc với chân tay là có thể che giấu dao động lực lượng. Sư huynh biết ta không thích chiến đấu, giờ thực lực lại yếu, nói không khéo sẽ có lúc bị người ta bắt được. Tu vi Niết Bàn thì chúng ta không có cách nào, cấp bậc Vô Cấu thì có chút cơ hội, chẳng qua cần thời gian khá dài...”
Cô nói thao thao bất tuyệt, song quỷ lại run lẩy bẩy không thôi.
Diễm Quỷ hét lớn: “Không thể nào!”
Mụ định ra tay nhưng lại phát hiện thân thể mình đã cứng đờ từ lúc nào không rõ.
Thân thể mụ đang từ từ mất cảm giác, cứ như... cứ như biến thành một thân cây?
Mụ kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Viêm Quỷ cũng vậy.
Hai người vốn là một thể, tâm linh tương thông, thời khắc này phát hiện không đúng, định đồng thời ra tay loại bỏ, nhưng khi vận công mới phát hiện không những không có hiệu quả, ngược lại trên người mọc hoa chi chít.
Hoa mặt quỷ.
Lâm Lang đã thoát khỏi khống chế của hai người, ôm tiểu hồ ly, nhìn họ với vẻ đồng cảm: “Hai người các ngươi không nên đánh lén ta, tất cả sở học của ta đều là tĩnh chữ không phải là động, năng lực giao chiến chính diện của ta cực yếu.”
Yếu cái mẹ nhà ngươi!
Hai vị đại lão nhìn chằm chằm vào Lâm Lang, chỉ muốn khóc.
Đây là nữ nhân gì?
Vì sao có thủ đoạn như vậy?
Cho dù linh chủng mạnh đến mấy đi nữa, ngươi cũng chỉ là Hoa Luân, sao lại có thể cấy mầm lên người chúng ta mà cả hai chúng ta hoàn toàn không cảm giác!
Bọn họ ra sức cử động, nhưng chỉ khiến mầm cây sinh trưởng càng nhanh, hai chân đã hóa thành gốc rễ ăn sâu xuống dưới đất, đang chuyển thành thân cây.
Nam Minh Minh kinh hãi, định dùng hỏa công. Lúc này Ninh Dạ lại búng ngón tay một cái: “Ngươi nên bình tĩnh thì hơn.”
Chỉ này đánh ra, Nam Minh Minh phát hiện trong người mình lóe lên ánh sáng, không ngờ bản thân cũng không thể di chuyển.
Chính là thuật Chủng Quang của Ninh Dạ.
Lúc trước trông y như xem trò hay, nhưng thật ra không hề nhàn rỗi.
Đừng nói cô, bất cứ ai ở đây cũng bị y gieo hạt ánh sáng.
Quang đạo là căn cơ của y, hạ bút thành văn, những người này làm sao phát hiện ra được. Có đủ thời gian, cho dù y chỉ Hoa Luân cũng có thể thi pháp thành công.
Điều duy nhất khiến y tiếc nuối là nhân cách của Khoáng Vân Hậu khiến y tán thưởng, không nỡ hạ thủ giết hắn.
Còn đám người Hồng Linh môn này, y không cần khách khí.
Thời khắc này, dưới một chỉ của y, Nam Minh Minh chỉ cảm thấy khí thế bị dẫn dắt, nếu cố vận động e là khoảnh khắc sau sẽ nổ tung mà chết. Cô nàng kinh hãi nhìn Ninh Dạ.
Hiên Viên Long cũng lấy làm lạ: “Ngươi đã làm gì cô ta?”
“Cũng là một loại bí thuật gieo mầm, khá thích hợp sử dụng lúc đang xem trò vui.” Ninh Dạ mỉm cười.
Hiên Viên Long kinh ngạc: “Lúc đánh với ta ngươi đâu có dùng cái này.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Chúng ta là đồng môn luận bàn, dùng thủ đoạn này rõ là thiếu quang minh chính đại, đối với kẻ địch thì không cần như vậy.”
Ứng Không Kiếp lạnh lùng nhìn y: “Tức là chúng ta cũng bị ngươi gieo thuật?”
Ninh Dạ cất cao giọng nói: “Môn hạ đệ tử Lang Gia các Ninh Dạ, bất cẩn nhận một nhiệm vụ, ám sát Khoáng Vân Hậu.”
Nghe y nói vậy Bôn Lôi Thập Nhị Kỵ và Cửu Tuyệt Đao, Hà Tâm Khổ, Dạ Vô Thường đồng thời quay sang phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, lấy từ trong túi ra một nắm đậu phộng, ung dung ăn từng hạt một: “Ta cũng không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, vốn định bắt một con hồ ly nho nhỏ, kết quả lại gặp phải các ngươi.”
Lang Diệt nghi hoặc: “Thế này là may mắn chứ? ’
Diệp Cô huých hắn một cái: “Giết người mới là may mắn, xem ý của Ninh Dạ, chắc không định giết bọn họ.”
Hà Tâm Khổ hừ lạnh: “Cũng phải làm được mới tính.”
Tên này đúng là không biết điều.
Cũng may Khoáng Vân Hậu khá rộng lượng, chắp tay nói: “Ninh tiểu huynh đệ vui lòng giơ cao đánh khẽ, Vân Hậu vô cùng cảm kích!”
“Ngươi cũng đừng vội vui mừng.” Ninh Dạ ăn đậu phộng, đi tới bên cạnh song quỷ, nhìn nhánh hoa mọc trên người song quỷ, gật đầu nói: “Không tệ, hai hạt giống này mọc rất đẹp.”
Nói xong tay đã có thêm bình tưới nước.
Y bắt đầu tưới hoa.
Vừa tưới vừa nói: “Ta có thể không giết các ngươi, nhưng ta muốn một thứ.”
Khoáng Vân Hậu đã nói: “Ta có thể đưa Kính Xuyên thạch cho các ngươi.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Cái thứ vớ vẩn đấy, ta cần làm gì? ’
Ứng Không Kiếp ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi cũng muốn mật thư?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện nhân gian, ta nhúng tay vào làm gì. Thứ ta muốn là...”