Chương 1185 Thăng cấp 2
Y chỉ tay một cái, nhưng lại chỉ vào cậu bé trong miếu: “Là nó!”
Ninh Dạ chỉ tay một cái mà khiến vô số người ngây ra tại chỗ.
Hà Tâm Khổ vừa kinh hãi vừa phẫn nộ: “Khốn kiếp, ngươi lại định...”
Nói xong định xông tới gây sự với Ninh Dạ.
Khoáng Vân Hậu đã ngăn hắn lại, nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ nói: “Ninh tiểu huynh đệ, đây là con trai của bằng hữu ta, câu này của ngươi là có ý gì?”
Ninh Dạ há miệng nói: “Ta thấy người này thiên phú xuất sắc, căn cốt tư chất bất phàm, muốn nhận hắn vào môn hạ, cho hắn một cơ duyên lớn bằng trời.”
Mọi người bị y chọc tức tới mức muốn hộc máu.
Đâu ra cái thiên phú xuất sắc?
Ngươi còn chưa chạm vào người ta cơ mà?
Hơn nữa ngươi mới là cảnh giới Hoa Luân, có tư cách gì đòi nhận đồ đệ?
Thiên Trung giới là thế giới cấp bảy, cảnh giới Hoa Luân đều là đệ tử, vì vậy không tới Vạn Pháp thì không có tư cách nhận đồ đệ.
Rõ ràng Ninh Dạ đang nói năng linh tinh, Ứng Không Kiếp cũng bị y chọc tức tới mức phát cười: “Ninh huynh đệ, ngươi lớn lối quá rồi đấy?”
Ninh Dạ xua tay: “Không lớn không lớn, thấy ta không được à? Thế ta dẫn hắn vào sư môn, cho hắn làm đệ tử của Lang Gia Nữ Đế nhé, thế nào?”
“...”
Khoáng Vân Hậu cười nói: “Ninh huynh đệ nói đùa rồi, đứa cháu trai của ta căn cốt thiên phú rất bình thường, e là không thể lọt mắt Nữ Đế.”
Ninh Dạ lại nói: “Thế để ta giới thiệu cho sư tỷ của ta là Nhạc Tâm La, sư tỷ là Niết Bàn, quan hệ với ta rất tốt, ta nói gì, chưa bao giờ sư tỷ không nghe.”
Nghe tới cái tên này Lang Diệt và Diệp Cô phía cười thầm, ngay cả Hiên Viên Long cũng không nhịn được mỉm cười.
Đúng, quan hệ giữa ngươi và sư tỷ của ngươi rất tốt.
Trên người Nhạc Kính Tùng bây giờ vẫn còn hình xăm Nhạc Tâm La say bí tỉ, bức hình Nhạc Tâm La mà Ninh Dạ khắc với giẫm trong sàn đấu thì không còn, nhưng hình ảnh đã in sâu vào đầu óc.
Giao tình như vậy, chỉ có Ninh Dạ nhà ngươi khoác loác mà mặt không đỏ tim không loạn nhịp.
Nhưng Ninh Dạ nói vậy mang ý nghĩa thiếu niên này có vấn đề, mọi người cũng chú ý tới cậu.
Chỉ thấy thiếu niên kia kinh hãi ngồi đó, như đang không hiểu gì cả, vẻ mặt sợ hãi.
Hà Tâm Khổ che thiếu niên sau lưng, nói: “Ninh Dạ, ngươi đừng có nghĩ tới chuyện này nữa, muốn đánh thì đánh, chúng ta không sợ ngươi đâu!”
Ninh Dạ lắc đầu, tiếp tục tưới hoa.
Hai đóa quỷ hoa trên cây đã thành hình, bắt đầu kết quả.
Ninh Dạ lấy một ít tài nguyên đặt dưới gốc cây, coi như phân bón cho nó, thuận miệng nói: “Không đồng ý thì thôi, nếu thế, các ngươi đi đi.”
Y nói câu này, mọi người lại ngây ngốc.
Vậy là sao?
Nhưng Ninh Dạ không làm gì cả, vẫn tập trung chăm sóc quỷ thụ, không để ý tới họ nữa.
Nhưng y suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ ra gì đó, tóm lấy Nam Minh Minh, ngoắc tay một cái, không ngờ lại trực tiếp giết chết, tiện tay hút nguyên thần của Nam Minh Minh ra nói: “Nguyên thần Vạn Pháp, hơi kém một chút, nhưng làm phân bón cũng được.”
Nói đoạn chia làm hai phần nhét vào hai cái cây, khoảnh khắc sau hai gốc cây đã nở hoa, còn kết thành mấy trái cây tươi roi rói.
Ninh Dạ trực tiếp hái trái cây xuống, y và Lâm Lang mỗi người một quả, ăn vào.
Khí thế trong người lập tức tăng vọt, chỉ trong chớp mắt đã lên tới Hoa Luân đỉnh phong.
“Tu Nguyên quả? Sao lại là Tu Nguyên quả?” Ứng Không Kiếp kinh ngạc.
Tu Nguyên quả là một loại trái cây nổi tiếng của Lang Gia các, sử dụng nó có thể khiến tu vi của tu sĩ tăng vọt, nhưng không ai biết phải trồng như thế nào, không ngờ lại là dùng tu sĩ luyện thành.
Có điều, tuy Tu Nguyên quả này là hấp thu hai Vô Cấu một Vạn Pháp, nhưng phải gạt bỏ tạp chất, lưu lại tinh túy, tránh cho pháp lực hỗn tạp, thực tế lượng tinh nguyên hấp thu kém xa tiêu hao, cho dù như vậy cũng kết được sáu quả, mà Ninh Dạ và Lâm Lang chỉ ăn một quả đã lên tới Hoa Luân đỉnh phong.
Ninh Dạ đã đưa ba viên Tu Nguyên quả còn lại cho Diệp Cô, Lang Diệt và Hiên Viên Long.
Diệp Cô và Lang Diệt vui mừng nhận lấy, Hiên Viên Long lại lắc đầu nói: “Ta không cần, tuy thứ này có thể giúp tăng cường tu vi nhưng căn cơ bất ổn. Tu hành phải đi từng bước một, không thể tham lam mạo hiểm.”
Ừm, câu này của ngươi không sai, nhưng vô dụng với chúng ta.
Căn cơ của chúng ta vững chắc lắm đấy.
Ninh Dạ nhìn sang phía Diệp Cô và Lang Diệt: “Còn các ngươi thì sao? ’
Diệp Cô cười nói: “Căn cơ có thể chậm rãi củng cố, ta không cố chấp như Hiên Viên sư huynh, dẫu sao tu vi cũng là căn bản, cùng lắm sau này rèn luyện thêm một thời gian là được.”
Nói xong đã nuốt Tu Nguyên quả vào.
Lang Diệt cũng làm vậy.
Ninh Dạ nói: “Chỉ còn lại hai quả, Tu Nguyên quả sau khi kết trái không thể để lâu, nếu không lực lượng sẽ tiêu tán. Thôi vậy, trực tiếp thăng cấp đi.”