Chương 1186 Đạo chủng
Y và Lâm Lang nhìn nhau một cái, khí tức hai người đã tự thăng hoa, cứ thế bắt đầu thăng cấp lên Vạn Pháp.
Diệp Cô giật nảy mình: “Mẹ nó, không phải chứ!”
Thăng cấp lên Vạn Pháp không phải chuyện đơn giản, xưa nay ai cũng thận trọng, đề phòng thất bại. Các ngươi tăng vọt lên Hoa Luân đỉnh phong thì cũng thôi, lại còn thăng cấp lên Vạn Pháp trong tình huống này...
Hắn định nói Ninh Dạ ngươi đừng ngông cuồng quá mức, nhưng khoảnh khắc sau lại thấy khí tức hai người biến đổi, không ngờ lại hoàn thành.
Thành công rồi.
Thăng cấp xong rồi?
Diệp Cô dụi mắt mình: “Nhanh vậy à? Hiên Viên sư huynh, Lang Diệt sư huynh, thăng cấp Vạn Pháp có nhanh vậy không?”
Lang Diệt ngơ ngác nói: “Sư huynh của ta thăng cấp lên Vạn Pháp tốn hẳn nửa năm chuẩn bị, xung kích mất ba ngày ba đêm mới có thể thành công. Cho dù như vậy hắn còn khoe khoang đắc ý không thôi.”
Nói xong hắn nhìn sang Hiên Viên Long: “Căn cơ bất ổn?”
Hiên Viên Long nuốt một ngụm nước miếng, hừ một tiếng nói: “Bọn họ là thiên tài.”
Sau đó quay đầu sang chỗ khác, không nói một lời.
Trong lòng chua xót không thôi.
Thiên tài thế này đúng là quá đáng.
Bên này Ninh Dạ và Lâm Lang thăng cấp lên Vạn Pháp xong đã ăn hai viên Tu Nguyên quả còn lại này, lần này tiến độ không cao như trước, chỉ chính thức trở thành sơ kỳ.
Ninh Dạ nhìn sang đám người Khoáng Vân Hậu, nói: “Ơ? Đã để các ngươi đi rồi mà? Sao còn không đi? ’
Khoáng Vân Hậu cười khổ: “Ninh huynh đệ thiên phú xuất chúng, cốt cách phi phàm, chẳng trách lại nhìn ra vấn đề của Tiểu Phàm. Không phải ta không muốn đi mà chúng ta sợ nếu đi, e là ngay khoảnh khắc sau toàn thế giới sẽ biết chuyện của Tiểu Phàm, đúng không?”
Ninh Dạ nhìn Khoáng Vân Hậu: “Tức là ngươi cảm thấy ta đang đe dọa ngươi? ’
Khoáng Vân Hậu không nói gì.
Ninh Dạ lại nói: “Thế ngươi định làm thế nào? Giết người diệt khẩu? Tuy hai chúng ta đã là Vạn Pháp nhưng dẫu sao chỉ vừa lên cảnh giới mới, thậm chí chưa học tiên pháp cấp bậc Vạn Pháp. Ứng Không Kiếp là cường giả Vô Cấu, chắc có thể đối phó với đám người chúng ta.”
Ứng Không Kiếp đã chậm rãi giơ tay lên.
Khoáng Vân Hậu lại ngăn cản: “Vì muôn dân Liêu quốc ta, đúng là ta nên làm vậy... nhưng ta không thể.”
“Vân Hậu!” Đám người Hà Tâm Khổ cùng kêu lên.
Khoáng Vân Hậu lại nói: “Ta có thể không cứu cô bé kia, đó là vì không phải chúng ta gây ra, vì chúng sinh ít nhất ta có thể lừa gạt bản thân. Nhưng nếu giết người diệt khẩu là vi phạm đạo của ta, ta không làm được.”
Nói xong hắn mỉm cười: “Hơn nữa hai người các ngươi cũng không đơn giản, ta có thể thấy ngươi rất tự tin. Tuy ta không biết lòng tin đó từ đâu tới, nhưng ta rất muốn tin là, ta không giết được ngươi... Vì vậy, ta cần lựa chọn ra sao, cũng không khó khăn nữa.”
Nói xong hắn khoát tay áo một cái, mọi người đã đỡ lấy thiếu niên kia, lùi lại phía sau.
Nhưng ánh mắt vẫn căng thẳng nhìn Ninh Dạ.
“Này.” Ninh Dạ đột nhiên nói.
Xoạt xoạt xoạt!
Đao quang lóe lên, chuẩn bị chiến đấu.
Rõ ràng đám người này đang là bên mạnh hơn, nhưng lại giật mình trước hành động của Ninh Dạ, căng thẳng không thôi.
Ninh Dạ lấy ra một hỏa phù, ném cho Khoáng Vân Hậu: “Lúc nào gặp phiền phức, có thể tìm ta.”
Sau đó y mỉm cười nói: “Tạm biệt.”
Đám người Khoáng Vân Hậu cứ thế đi khỏi.
Ninh Dạ không ra tay ngăn cản bọn họ.
Chuyện này khiến bọn Lang Diệt đều cảm thấy kỳ quái.
“Ninh sư đệ, rốt cuộc thiếu niên kia là ai? Vì sao Khoáng Vân Hậu lại coi trọng như vậy? Xem ra mật thư với Kính Xuyên thạch kia đều là ngụy trang, thiếu niên kia mới là mục tiêu mà bọn họ muốn bảo vệ.” Lang Diệt hỏi.
Ninh Dạ nhìn hắn, vẻ mặt tôn kính: “Ngươi thật lợi hại, thế mà cũng nhìn ra được.”
Lang Diệt vẻ mặt đau khổ: “Sư đệ đừng chê cười ta nữa, ta cũng nhận ra rồi, đừng nói đám người chúng ta, cho dù tất cả chân truyền khác của Thất Cực cộng lại cũng chẳng bằng ngươi.”
“Câu này quá không có tiền đồ, ta còn định nâng ngươi lên làm chân truyền của Thất Cực đây.” Ninh Dạ nhếch miệng.
“Ngươi nói cái gì?” Đám người ngây ngốc.
Ninh Dạ thuận miệng nói: “Đã đi cùng nhau thì đều là huynh đệ, có thể giúp thì giúp một tay. Các ngươi chỉ cần nói có muốn hay không thôi.”
“Muốn! Muốn chứ!” Lang Diệt và Diệp Cô hưng phấn gật đầu.
Ninh Dạ nhìn Hiên Viên Long: “Ngươi thì sao?”
Hiên Viên Long nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn tu Vạn Kiếp đạo, xưa nay tôn sùng việc mài dũa bản thân, không mượn ngoại vật, cho nên không để ý tới Tu Nguyên quả.
Nhưng còn chân truyền Thất Cực!
Cái này thì không thể không để ý rồi.
Hiên Viên Long hừ một tiếng, lẳng lặng gật đầu.
Thấy hắn còn ra vẻ quật cường như vậy, mọi người của cười ha hả.
“Được thôi, thích là được.” Ninh Dạ nói.
Nói xong bước về phía trước.
Lang Diệt đi theo sau lưng: “Thế còn... thiếu niên kia...”
“Thiếu niên nào?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.