← Quay lại trang sách

Chương 1188 Ban bố đại đạo 2

“Thế mới nói ta là thiên tài.”

Diệp Cô và Lang Diệt cùng uất ức: “Đánh rắm, thế này đâu phải là thiên tài, rõ ràng là thiên tài trong thiên tài!”

Ninh Dạ vui vẻ nhận “lời phê bình” này.

Không thể không nói, dùng thân phận thiên tài nhập môn rõ ràng là sảng khoái hơn cái thời cực khổ năm xưa nhiều.

Cuối cùng Hiên Viên Long nói: “Vấn đề là chúng ta dựa vào đâu để làm được như vậy?”

Đại đạo không thể truyền thụ, ngộ đạo là chuyện của bản thân.

Ngươi nói nửa ngày, chẳng bằng không nói.

Ninh Dạ nói: “Ta có thể giúp các ngươi.”

“Ngươi có chắc không?” Ba người kinh ngạc.

Sao lại có chuyện đó được?

Ninh Dạ nói thẳng: “Lúc trước thì ta không làm được, thế nhưng sau khi thấy Khoáng Vân Hậu, ta đã được lợi không nhỏ, bây giờ có thể làm được một chút.”

Khoáng Vân Hậu?

Chuyện này liên quan gì tới hắn?

Mọi người không hiểu.

Ninh Dạ nói: “Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới, dựa vào đâu Khoáng Vân Hậu có thể dùng xác phàm mà nắm giữ lực lượng đánh chết cả Vô Cấu?”

Ba người cùng lắc đầu.

Ninh Dạ nghiêm mặt nói: “Thế thì các ngươi phải học cách suy nghĩ, phía sau tất cả những chuyện lạ thường đều có ý nghĩa rất lớn. Cơ duyên ở ngay trước mặt các ngươi, nhưng có một số người nhìn thấy, lấy được, một số khác lại có mắt như mù!”

Vẫn là Diệp Cô phản ứng lại: “Chẳng lẽ là... chủng đạo?”

“Nói đúng hơn là ban bố đại đạo! Ban bố đại đạo khắp thiên hạ!” Ninh Dạ cảm khái nói: “Nếu ta đoán không sai, Khoáng Vân Hậu là một trong những người được lợi khi Cửu Thánh ban bố đại đạo.”

Sau ngộ đạo chính là ban bố đại đạo.

Chuyện này thì Ninh Dạ đã biết từ trước.

Nhưng y không ngờ ban bố đại đạo có thể đạt tới trình độ như vậy, khiến người thường cũng nắm giữ lực lượng phi phàm.

Chắc hẳn Cửu Thánh đã ban bố đại đạo khắp thiên hạ từ lâu, Hạo Nhiên Chính Khí của Khoáng Vân Hậu không phải của chính hắn mà là hắn cảm thụ được, hấp thụ được, sử dụng được.

Đạo về Hạo Nhiên Chính Khí.

Nếu hiểu theo góc độ này, đạo của Hạo Nhiên Chính Khí chính là thiên đạo của Khoáng Vân Hậu, cả đời này hành động của hắn luôn tôn kính đạo này, do đó mới có thể cảm thụ được sự tồn tại của nó, vận dụng nó.

Ứng Không Kiếp chắc cũng được lợi một chút, có điều tuy hắn là tu sĩ Vô Cấu nhưng phương diện Hạo Nhiên Chính Khí lại không bằng Khoáng Vân Hậu, chủ yếu vẫn dựa vào thực lực bản thân.

Ngoài ra đám người Thập Tuyệt Đao, Bôn Lôi Thập Nhị Kỵ cũng vậy.

Chuyện này như một kim tự tháp, tuy Khoáng Vân Hậu tu vi kém cỏi nhưng đạo về Hạo Nhiên Chính Khí lại vượt qua bất cứ ai, thậm chí dẫn dắt những người khác cũng có cảm ngộ, khiến người thường cũng có thể giao chiến với tu sĩ trong thời gian ngắn.

Chính vì cảm thụ được điểm này nên Ninh Dạ mới có lĩnh ngộ.

Y vốn biết đại đạo đồng truyền, chẳng qua chỉ có thể truyền cho người thân thiết với mình, tới giờ những người thỏa mãn điều kiện này chỉ có Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Dạ, Lâm Lang, không coi là ban bố đại đạo.

Nhưng đã y đã bước lên bậc thêm ban bố đại đạo, hôm nay đạt được kỳ ngộ này, lập tức có lĩnh ngộ mới, biết cuối cùng đã có cách ban bố đại đạo, cũng biết rốt cuộc mình có thể mở rộng hành động ban bố đại đạo ra thêm.

Nhưng khác với Cửu Thánh, Cửu Thánh ban bố đại đạo khắp thiên hạ, mục tiêu là giăng lưới rộng, Ninh Dạ lại cần thật chính xác tỉ mỉ, vì nếu y làm theo Cửu Thánh, chắc chắn sẽ kinh động Cửu Thánh.

Trong tình huống như vậy, y không mong có thể ban bố đại đạo khắp thiên hạ, đương nhiên chỉ có thể đi theo con đường chi li tỉ mỉ.

Hơn nữa y có căn cơ đại đạo đồng truyền, cũng thích hợp với cách này hơn.

Mà những “vật thí nghiệm”, hay nên nói là “người hưởng lợi” đầu tiên của y chính là ba người Diệp Cô.

Lúc này sau khi giải thích xong, Ninh Dạ nói: “Ta được dẫn dắt từ Khoáng Vân Hậu, có thể chia sẻ một ít đạo niệm của mình cho các ngươi, tin là không bao lâu sau có thể giúp các ngươi nhìn được một chút về đạo. Nhưng cách làm này cũng có chỗ nhược điểm...”

“Nhược điểm gì?” Mọi người cùng hỏi.

“Đạo hạnh của các ngươi vĩnh viễn bị giới hạn bởi ta, nếu ta không tiến bộ thì các ngươi cũng không thể tiến bộ. Thậm chí tương lai tu vi của ta đạt tới trình độ nhất định, chỉ một ý nghĩ thôi là có thể cướp đoạt đạo hạnh của các ngươi.”

Mọi người quay sang nhìn nhau.

Diệp Cô hỏi: “Chỉ đạo hạnh thôi? ’

“Phí lời, đạo là đạo, pháp là pháp, hai bên không giống nhau.”

“Thế thì được, ta đồng ý!” Lang Diệt thẳng thắn nhất: “Cái này là ngươi cho, tương lai có thu hồi cũng không quá đáng. Hơn nữa Ninh sư đệ đối xử với chúng ta như vậy, tin rằng chỉ cần chúng ta không làm gì hại tới sư đệ, sư đệ cũng không bạc đãi chúng ta.”

Diệp Cô cũng gật đầu nói: “Tính cách ta vốn lười biếng, cũng không hy vọng tương lai leo lên chí tôn gì đó, có thể dễ dàng tiến bộ đã là đủ rồi.”