← Quay lại trang sách

Chương 1189 Sơn Trung Khách 1

Mọi người cùng nhìn sang Hiên Viên Long.

Hiên Viên Long còn hơi do dự.

“Sao nào? Ngươi không tin Ninh sư đệ?” Lang Diệt cuống lên, huých hắn một cái.

Hiên Viên Long gãi đầu: “Không phải ta không tin, nhưng ta tu Vạn Kiếp đạo, khổ tu rèn luyện, không dùng ngoại vật...”

Ninh Dạ đã nói: “Thiên hạ nào có ai thật sự không dùng ngoại vật, linh khí của tu sĩ chẳng phải tinh hoa của thiên địa à? Vạn Kiếp đạo vạn kiếp gia thân, tâm chí kiên định, nhưng không bảo ngươi ngốc tới mức thấy cơ duyên vẫn bỏ qua.”

Hiên Viên Long vẫn do dự: “Nhưng ta không thích hợp với Huyễn đạo.”

“Ta có bảo chia sẻ Huyễn đạo cho ngươi đâu.” Ninh Dạ đáp.

“Hả?” Mọi người kinh ngạc nhìn y.

Ninh Dạ mỉm cười: “Ta có nói ta chỉ lĩnh ngộ một loại đâu?”

Nói xong y giơ ngón tay chỉ sang Lang Diệt: “Lang sư huynh, ngươi tu thuật con rối, ta truyền cho ngươi cảm ngộ hư thực chuyển hóa âm dương phản chỉnh, nếu có tiểu thành, từ nay về sau đạo về con rối của ngươi sẽ tiến bộ nhanh chóng.”

Lang Diệt vừa mừng vừa sợ.

Ninh Dạ đã giơ ngón tay điểm sang Diệp Cô: “Diệp sư huynh, ngươi nói ngươi vốn lười nhác nhưng thật ra là linh hoạt thông minh nhất, thực lực thật sự cũng không hề kém Lang Diệt.”

Nghe y nói vậy, Lang Diệt giật mình nhìn Diệp Cô.

Diệp Cô ngượng ngùng cười khổ.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ngươi biết giấu tài, đây không phải chuyện xấu, biết cách công tâm, càng thích hợp lấy yếu thắng mạnh, ta truyền cho ngươi Huyễn đạo là thích hợp nhất.”

Diệp Cô vui mừng: “Đa tạ sư đệ!”

Ninh Dạ lại giơ ngón tay điểm về phía Hiên Viên Long:” Hiên Viên Long, ngươi tu Vạn Kiếp đạo, tâm trí kiên định, chuyên tâm rèn luyện, tiềm lực cực cao, ta chuyền cho ngươi Cực Chiến nhị đạo, tin rằng ngươi sẽ phát huy được đạo này.”

Ba chỉ hạ xuống, trong lòng ba người dồn dập dâng lên cảm ngộ, ngay khoảnh khắc sau đã đồng thời đứng dậy thi pháp, chỉ cảm thấy rất nhiều vấn đề trước kia không nghĩ ra giờ đã thông suốt, trong lúc thi pháp vận hành tự nhiên, uy lực cũng có tiến bộ, ai nấy mừng rỡ không thôi.

Ninh Dạ thoải mái nói: “Ta không muốn đốt cháy giai đoạn, chỉ chuyền cho các ngươi đạo chủng, những các khác thì các ngươi phải tự lĩnh ngộ. Trong vòng ba năm, nếu có thành tựu, thế thì cho dù không đánh với chân truyền cũng có Thất Cực tới thu nhận. Nhưng đến lúc đó đừng nhắc đến ta, ta không muốn bị người khác biết chuyện này. “

Ba người cùng cúi người nói: “Tuân lệnh sư đệ, tuyệt đối không bội ước!”

❖ ❖ ❖

Sau khi truyền đạo cho ba người xong, ba người tiếp tục thực hiện nhiệm vụ.

Vẫn là một hành trình tiêu sái, Lâm Lang phụ trách làm việc, Ninh Dạ biếng nhác tới mức quên cả đất trời.

Nhưng thật ra y không nhàn rỗi.

Phải giúp Lang Diệt cải tiến con rối, thảo luận Huyễn đạo với Diệp Cô, rảnh rỗi còn phải luận bàn tu hành với Hiên Viên Long, thi thoảng lại trêu đùa tiểu hồ ly, tóm lại tháng ngày cũng nhẹ nhõm khoái hoạt.

Thời gian một tháng nhanh chóng trôi qua, Ninh Dạ và mọi người trở về theo lệnh.

Lúc tới đại điện treo thưởng, Ninh Dạ trực tiếp trao trả nhiệm vụ.

Đệ tử phụ trách nhiệm vụ kiểm tra một thoáng rồi nói: “Hoàn thành chín nhiệm vụ, được tám mươi ba điểm công huân, hai nhiệm vụ thất bại trừ mười sáu điểm, tổng cộng sáu mươi bảy điểm.”

“Ài.” Ninh Dạ thở dài một tiếng.

Bên cạnh đã có người cười nói: “Có thể nhận được sáu mươi bảy điểm công huân một lượt, không hổ danh thiên tài. Tiếc là quá mức tự kiêu, đánh giá cao bản thân, phán đoán sai lầm, ngược lại còn tổn thất. Đây là nguyên nhân ta luôn dặn các ngươi nhất định phải thận trọng. Thiên hạ có biết bao người tài hoa xuất chúng, nhưng ỷ vào thiên phú, cậy tài sinh kêu, cuối cùng kết cục là như vậy.”

Ninh Dạ nghe vậy cũng bó tay, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ trung niên đang dạy dỗ đám đệ tử trẻ tuổi bên cạnh.

Thế hóa ra ta là tấm gương xấu à?

Lang Gia các có nhiều môn hạ, lúc trước Ninh Dạ luôn tu hành trong cốc, không mấy ai gặp qua, vì vậy không biết người vừa lên tiếng.

Thật ra hắn nói cũng có lý, rất nhiều người không phải không có năng lực, chẳng qua dã tâm vượt quá năng lực, khiến cho thành tựu còn không bằng người bình thường.

Nhưng chuyện coi người khác là tấm gương xấu ngay trước mặt người ta, đây không phải là dạy bảo mà là hạ nhục.

Tên này bị làm sao vậy, ít nhất cũng phải nói sau lưng chứ?

Ninh Dạ thầm nghĩ.

Nhưng y còn chưa tính toán, Lang Diệt bên cạnh đã hừ một tiếng nói: “Sơn Trung Khách, ngươi mở to cái mắt chó ra mà xem. Linh hồ ở đây, không phải Ninh sư đệ không có năng lực hoàn thành nhiệm vụ, chẳng qua sư đệ không muốn hoàn thành mà thôi.”

Trong đại điện treo thưởng, Sơn Trung Khách trừng mắt nhìn Lang Diệt: “Lang Diệt, ngươi là cái thá gì mà đòi giáo huấn ta?”

Lang Diệt hừ lạnh một tiếng: “Ninh sư đệ có thế nào cũng khá hơn ngươi nhiều. lần đầu tiên ngươi làm nhiệm vụ được mấy điểm công huân? Khéo chỉ có năm sáu điểm, còn không bằng một phần mười Ninh sư đệ, còn dám lôi người khác ra làm tấm gương xấu?”