Chương 1195 Kiên định với bản thân 2
Đối thủ của họ là Lăng quốc, cũng là quốc gia trực thuộc Lang Gia các.
Chính vì vậy năm xưa Lang Gia các mới tuyên bố nhiệm vụ ám sát Khoáng Vân Hậu - thực ra nhiệm vụ này là Lăng quốc tuyên bố, Lang Gia các chỉ đưa thay mà thôi.
Nhưng bây giờ Khoáng Vân Hậu lại đưa hỏa phù cầu cứu Ninh Dạ, chuyện này mang ý nghĩa sâu xa khác.
Nhưng đây chính là tu sĩ.
Thật ra tu sĩ không để ý vấn đề giữa các nước với nhau, mọi hành động chỉ vì lợi ích.
Đối với tu sĩ, nếu cần thiết, cho dù giúp đối phương một chút cũng không thành vấn đề, thậm chí cho dù phản bội môn phái, tối đa chỉ cần văn bản trần tình, cũng phải nộp thu hoạch bên ngoài lên.
Ba ngày sau.
Ninh Dạ mang theo Lâm Lang, Hiên Viên Long, Lang Diệt và Diệp Cô xuất hiện ở Kính thành.
Kính tthành nằm ở biên cương phía bắc Liêu quốc, tuy là biên cương nhưng thành thị không có hệ thống phòng ngự mạnh mẽ gì, lý do là vì chỉ có quyết đấu nơi sa trường chứ không có công thành hạ trại. Cũng vì thế bách tính trong Kính thành không phải chịu nỗi khổ chiến loạn, ngược lại do ở biên cảnh nên có thể mượn vị trí đắc địa tiến hành giao thương giữa hai nước, cuộc sống tương đối trù phú.
Khoáng Vân Hậu là đại tướng biên ải Kính thành, thuộc hạ có trăm chiến tướng, sĩ tốt tinh nhuệ mười vạn, giao chiến với Lăng quốc vẫn luôn thua ít thắng nhiều.
Tới Vân Hậu phủ, sau khi báo tên, Khoáng Vân Hậu đích thân nghênh tiếp.
Vừa thấy Ninh Dạ, Khoáng Vân Hậu đã cung kính thi lễ: “Vân Hậu tham kiến thượng tiên. Mời chư vị vào.”
Ninh Dạ cũng không khách khí với hắn, đám người cứ thế đi vào Vân Hậu phủ.
Tới Vân Hậu phủ, có hạ nhân dâng trà cho đám người Ninh Dạ.
Ninh Dạ nhìn qua phủ đệ nói: “Cũng là nơi tao nhã thanh tịnh, vừa không có vẻ xa hoa hiển hách của đại quan, cũng không ra vẻ bần cùng khốn khó, ta thích.”
Khoáng Vân Hậu cười khổ nói: “Chúng ta đều là phàm nhân. Trước mặt tiên nhân không ngụy trang mới là cách ngụy trang tốt nhất. Khoáng Vân Hậu ta tự thấy mình thanh liêm, nhưng thân ở quan trường, thanh liêm thái quá dễ bị người ta xa lánh, vì vậy có một số việc không thể không trôi theo làn sóng, nhưng không bao giờ quên giữ mình, khống chế bản thân là được.”
“Ngươi không phải vì dân chúng, ngươi là vì Hạo Nhiên Chính Khí.” Ninh Dạ nói.
Khoáng Vân Hậu cũng không phủ nhân: “Ta vốn không phải người chính nghĩa tuyệt đối.”
Ninh Dạ thở dài: “Thiên hạ nào có chính nghĩa tuyệt đối, có thể làm tới mức ngẩng đầu cúi đầu đều không thẹn với lòng đã là hiếm thấy rồi. Ít nhất trong tiên môn, số người có thể luôn giữ tỉnh táo như ngươi không nhiều.”
Khoáng Vân Hậu bèn nói: “Đó là vì tu sĩ tiên môn có vũ lực, không cần phải giữ tỉnh táo như vậy. Phàm nhân chúng ta mà đối mặt với thượng tiên thì phải luôn giữ tỉnh táo. Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể tránh được một số kiếp nạn.”
Ninh Dạ lại nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi từ bỏ.”
Khoáng Vân Hậu cười khổ: “Dẫu sao cũng phải cố gắng tranh thủ.”
Ninh Dạ nhấp một ngụm trà, nói rất hời hợt: “Nói đi, thiếu niên kia... ai để ý?”
“Rất nhiều.” Khoáng Vân Hậu đáp: “Nhật Diệu các có Thiên Cơ Lão Nhân, Tinh Vân tông có Tịnh Thiện Thượng Nhân, Quỷ Ốc sơn có Trương Tường Liệt, Hồng Vân động có Khô Tùng Tử...”
Khoáng Vân Hậu nói một lượt mười bảy mười tám cái tên.
Ninh Dạ vui vẻ: “Đều là bậc đại nhân. Người vẫn trong tay ngươi? ’
Khoáng Vân Hậu gật đầu.
Ninh Dạ lắc đầu thở dài: “Thế mà vẫn chịu đựng được trong thời gian dài như vậy, đúng là ghê gớm! Có thể nói làm cách nào không?”
Ninh Dạ không hiếu kỳ vì sao nhiều người cảm thấy hứng thú với Thánh Nhân kia đến vậy, ngược lại hiếu kỳ vì sao Khoáng Vân Hậu chịu được tới hiện tại. Khoáng Vân Hậu bất đắc dĩ đáp: “Ta làm sao mà chịu được, chẳng qua lúc đầu chỉ có vài ngươi phát hiện bí mật của Giang Tiểu Phàm, yêu cầu ta giao người. Ta không còn cách nào, dứt khoát để càng nhiều người biến, để bọn họ tranh chấp.”
Ninh Dạ đã hiểu: “Tìm đường sống trong kẽ hở, cũng là một cách, nhưng đáng tiếc, không thể kéo dài.”
“Đúng vậy, chịu được ba năm đã là chuyện lạ rồi.” Khoáng Vân Hậu cảm khái.
“Sao bây giờ mới tới tìm ta?” Ninh Dạ hỏi.
Khoáng Vân Hậu đáp: “Nửa năm trước ta mới xác nhận người đầu tiên biết bí mật của Tiểu Phàm là Tịnh Thiện Thượng Nhân, nguồn tin là từ một người hầu của ta.”
Ninh Dạ đã hiểu: “Ngươi vẫn luôn lo lắng là ta tiết lộ, tất cả đều là ta gây ra, vì vậy không muốn nhờ ta. Mãi tới khi xác nhận là ta không nói cho người khác chuyện này, ngươi mới cảm thấy ta là người duy nhất đáng tin cậy?”
Khoáng Vân Hậu chắp tay nói: “Kính xin Ninh thượng tiên cứu Tiểu Phàm một lần. Là ta nhất thời tham lam, hại nó rồi.”
Ninh Dạ hừ một tiếng: “Đúng là ngươi hại nó rồi. Ngươi biết dùng nó sẽ khiến tình huống của nó bị bại lộ nhưng vẫn kiên quyết làm vậy, giờ lại làm bộ làm tịch. Ta cũng lấy làm lạ sao Hạo Nhiên Chính Khí vẫn chưa bỏ rơi ngươi.”