← Quay lại trang sách

Chương 1196 Thể chất thông linh

Khoáng Vân Hậu xấu hổ nói: “Có được có mất. Ít nhất trong ba năm qua Liêu quốc ta được lợi rất lớn.”

“Biết ngay mà.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Trong lòng ngươi bỏ nhỏ lấy lớn tức là chính đạo.”

“Đúng.” Khoáng Vân Hậu đáp rất kiên định.

Ninh Dạ lại nói: “Thế ta có một câu hỏi. Giả sử, có một nguy cơ khiến tất cả mọi người trong Thiên Trung giới bị diệt vong, còn cái giá phải trả để cứu thế giới này là giết chết một nửa số người, ngươi có làm không?”

“Ta có.” Khoáng Vân Hậu trả lời kiên định.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nhưng sau khi ngươi giải trừ nguy cơ đó, lại có nguy cơ mới, lần này ngươi vẫn phải giết một nửa số người, ngươi có làm không?”

“Có!” Khoáng Vân Hậu vẫn rất kiên định.

“Nếu nguy cơ không ngừng xuất hiện, ngươi không ngừng chọn giết, thế có phải là ngươi sẽ giết chết tất cả mọi người không?” Ninh Dạ tiếp tục hỏi.

“Đúng!”

“Thế tức là ngươi không cứu được bất cứ ai, cứu vớt như vậy còn ý nghĩa không?”

Khoáng Vân Hậu hừ lạnh: “Nhưng ít nhất ta đã thử. Đúng, nếu xảy ra chuyện như vậy, ta cũng mang nghiệp chướng nặng nề, nhưng đó không phải lỗi của ta mà là nguy cơ không ngừng xuất hiện. Cách nói của ngươi là không ngừng đưa ra giả sử để phủ định ý nghĩa trong mọi hành động của ta. Nhưng đối với ta, nếu chuyện như vậy thật sự diễn ra thì chẳng qua là cứu vớt thất bại; còn nếu ta không làm, thậm chí không có cơ hội phía sau. Hơn nữa, ít nhất nỗ lực của ta đã cứu được một số người, chẳng qua trời đã giáng kiếp, ta chẳng thể cứu vãn được. Cho dù kết cục là thất bại, cho dù tất cả tội nghiệt là ta chịu, ta cũng không oán trách không hối hận!”

Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ cười phá lên.

Câu hỏi của hắn là trong thế giới trước kia, diễn ra trong một câu chuyện nào đó.

Có người tình nguyệt gánh vác tội nghiệt cũng phải cứu vớt thế giới, của ó người định lợi dụng điều này để chất vấn, phủ định quan điểm của hắn.

Nhưng trong lòng Ninh Dạ, bản thân cách chất vấn này đã là hoang đường.

Câu chất vấn này được xây dựng trên nền tảng tưởng tượng, không thực tế.

Còn Khoáng Vân Hậu nhìn ra bản chất của sự giả tạo này, kiên định với bản thân.

Lời nói của hắn đúng hay sai không quan trọng, quan trọng là Ninh Dạ nhìn ra quyết tâm và lòng kiên định của hắn.

Nhưng Khoáng Vân Hậu vẫn bổ sung một câu: “Tiểu Phàm tự nguyện, ta không ép nó.”

“Ta hiểu.”

Mọi người bên cạnh nghe vậy chẳng hiểu gì cả, ngay cả Hiên Viên Long định lực vững vàng cũng không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc Tiểu Phàm là ai? Chẳng lẽ là thiên tài tu tiên à?”

Ninh Dạ lắc đầu: “Đương nhiên hắn không phải thiên tài gì, nhưng hắn còn cao cường hơn cả thiên tài, là chí bảo trong mắt vô số tu sĩ.”

Cái gì?

Câu này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngốc.

Nói vậy là sao?

Thấy mọi người không hiểu, Ninh Dạ nói thẳng: “Giang Tiểu Phàm là thể chất thông linh, hơn nữa còn là thiên phú thông linh, trọn vẹn hoàn thiện.”

Nghe y nói vậy, mọi người ngơ ngác, một lúc sau mới kêu lên: “Chiến trường phán quyết?”

“Chiến trường phán quyết” là một khu vực đặc biệt ở Thiên Trung giới, chuyên để các quốc gia giao chiến.

Do quy định của Cửu Thánh, giữa các nước không thể diệt quốc, nhưng không có nghĩa là không cách nào chiếm được đất đai.

Có một phương pháp chiếm đất, đó là vào trong chiến trường phán quyết.

Đây là chiến trường đặc biệt mà Cửu Thánh cố ý mở trong mười hai vực ở Thiên Trung giới, tuân theo quy tắc đặc biệt. Các quốc gia có thể lựa chọn phái tinh anh vào trong chiến đấu, đánh cược đất đai, tài nguyên, tù binh, vân vân, tất cả những thứ được ước định trước.

Bên thắng nhận được thứ đã đặt cược, nếu là lãnh thổ thì không thể chiếm vĩnh viễn mà có thời hạn cố định, thông thường lâu nhất cũng chỉ mười năm.

Nếu muốn tiếp tục sở hữu, nhất định phải khiêu chiến lần nữa trong chiến trường phán quyết, đồng thời người ta cũng phải đồng ý lấy ra đánh cược với ngươi mới được.

Vì vậy chiến tranh ở phàm giới thường chia thành hai loại lớn là chiến trường bình thường và chiến trường phán quyết. So sánh thì chiến trường phán quyết mới là thể hiện của lợi ích và thực lực, vì đây là chiến trường của tinh anh. Còn chiến trường bình thường là nơi tanh máu, do thù hận giữa các nước gây ra, tu sĩ không ngăn cản chuyện này, chỉ có ủng hộ.

Có thể nói tuy tu sĩ nơi này không đối xử tàn nhẫn với phàm nhân như Trường Thanh giới, nhưng lại cổ động chiến tranh, cũng gián tiếp gây ra vô số sát nghiệt và tội nghiệt.

Dẫu sao kẻ đứng trên cao cũng khó mà là người tốt, điểm này thì không sai.

Khác với chiến trường bình thường, trong chiến trường phán quyết có giới hạn thực lực.

Hoặc để phàm nhân quyết đấu, hoặc để tu sĩ quyết đấu, nếu là tu sĩ thì có hạn chế về tu vi, đằng nào thì nhìn bên ngoài cũng phải cân bằng.

Chuyện này khiến cho tinh anh có ý nghĩa cực kỳ quan trọng trong chiến trường phán quyết.