Chương 1197 Cho Giang Lăng một trận 1
Loại tinh anh trong cùng cấp như Hiên Viên Long, Lang Diệt mà vào chiến trường phán quyết, chắc chắn sẽ được hoan nghênh.
Mà phe thắng trong chiến trường phán quyết có thể nhận được tài nguyên, tăng cường lãnh thổ, cho nên quốc lực cũng tăng trưởng, biến tướng chiếm ưu thế trong chiến trường khác. Do đó các quốc gia tìm mọi cách tăng cường tỷ lệ thắng của mình trong chiến trường phán quyết.
Vì vậy các quốc gia cũng nghĩ đủ mọi biện pháp.
Thể chất thông linh của Giang Tiểu Phàm, nói chính ra là không linh, có thể chia phân thần lên ngươi.
Phân thần của tu sĩ khó mà ký sinh. Ý thức bản thể là thứ kháng cự lớn nhất, do đó luân hồi chuyển sinh phải trả giá rất đắt. Bản thân Ninh Dạ cũng phải tới khi lĩnh ngộ đạo về sinh tử luân hồi mới làm được.
Còn thể chất thông linh của Giang Tiểu Phàm tương đương với khả năng kháng cự bằng không, tuy có ý thức nhưng hoàn toàn không cự tuyệt kẻ ngoại lai, có bản lĩnh là có thể đi vào. Loại thể chất này cực kỳ hiếm có, phải nói là vạn năm khó gặp một lần.
Đối với tu tiên giả, hắn đúng là lô đỉnh hảo hạng: Có thể luyện hóa thành phân thân, có thể dùng để tu luyện thần thông đặc biệt nào đó, thậm chí đối với một số kẻ theo tà môn còn có thể dùng để luyện dược, luyện khí.
Còn trong chiến trường phán quyết, lợi ích lớn nhất của hắn là có thể khiến một tu sĩ cường đại nào đó giáng lâm lên người mình.
Cũng như bí thuật thỉnh thần, qua đó nhận được thực lực cường đại, giữ vững thành tích chiến thắng.
Mà căn cứ theo quy tắc của chiến trường phán quyết, điều này là được phép: vì đây là thiên phú của hắn, năng lực của hắn. Hắn có thể để cho phân thần của tu sĩ có thực lực mạnh mẽ đến đâu đi vào là bản lĩnh của hắn, ngươi có giỏi thì làm theo đi.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Khoáng Vân Hậu coi trọng Giang Tiểu Phàm như vậy. Ba năm qua Giang Tiểu Phàm đã giúp Liêu quốc chiến thắng mười tám trận chiến phán quyết, khiến Liêu quốc kiếm được lượng lớn tài nguyên, đất đai, cứu được rất nhiều tù binh trước đây.
Khoáng Vân Hậu biết cứ dùng hắn như thế sớm muộn gì bí mật của Giang Tiểu Phàm cũng bị bại lộ, nhưng hắn không thể không dùng.
Hắn hao hết tâm tư đón Giang Tiểu Phàm đến chính là để sử dụng.
Đương nhiên hắn không để Giang Tiểu Phàm biến thành lô đỉnh của ai, tất cả thần hàng đều là tạm thời. Giang Tiểu Phàm có thể bảo toàn bản thân, nhưng theo thời gian trôi qua, mọi người cũng từ từ nhận ra vấn đề của Tiểu Phàm, phiền phức cũng theo đó mà tới.
Lúc trước Ninh Dạ nhìn ra điểm này nên mới đòi Giang Tiểu Phàm, nhưng bản thân Giang Tiểu Phàm muốn theo Khoáng Vân Hậu, hắn cũng không tiện cưỡng ép.
Còn bây giờ, đối mặt với áp lực từ các bên, rốt cuộc Khoáng Vân Hậu không chống nổi nữa.
Hắn chán nản nói: “Tiểu Phàm đã làm rất nhiều chuyện cho chúng ta. Chuyện ta làm giúp hắn năm xưa, hắn đã trả lại gấp trăm lần. bây giờ ta nhìn khắp thiên hạ, người nhận ra thể chất của Tiểu Phàm mà không động tâm với hắn, cũng chỉ có ngươi.”
Hắn nói với Ninh Dạ: “Không phải ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ giải quyết đám người kia, ta muốn mời ngươi mang Tiểu Phàm đi.”
Lâm Lang hừ một tiếng: “Cuối cùng cũng có một câu bằng tiếng người.”
Cô rất không ưa lý luận chính nghĩa của Khoáng Vân Hậu.
Ninh Dạ lại không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Bây giờ hắn đang ở đâu?”
“Đang ở đây.” Khoáng Vân Hậu vỗ tay một cái.
Thiếu niên đi từ hậu đường ra.
Vẫn gầy gò như trước, sắc mặt trắng bệch, lúc ra còn ho khan vài tiếng.
Ninh Dạ thấy vậy đột nhiên nắm lấy Giang Tiểu Phàm, truyền khí vào, sau đó khẽ nhíu mày: “Lần trước là ai đưa phân thần vào?”
“Là Giang Lăng Thượng Nhân, hắn là quốc sư của Liêu quốc ta.” Khoáng Vân Hậu nói.
“Hắn có cho phép ngươi thả Giang Tiểu Phàm đi không?” Ninh Dạ hỏi.
Khoáng Vân Hậu lắc đầu: “Hắn cũng là một trong những người ham muốn. Có lúc ta nghi ngờ chuyện lúc trước là do hắn giật dây.”
Sự tồn tại của Giang Tiểu Phàm có thể giúp Liêu quốc thu được thắng lợi trong chiến trường phán quyết, vì vậy không thể để cho ai khác sở hữu hắn. Giang Lăng Thượng Nhân thân là quốc sư, đương nhiên không tiện hạ thủ, nhưng thấy từng lần phụ thể lên hắn, thể hiện thần uy mà không thể chiếm làm của riêng, chắc Giang Lăng Thượng Nhân cũng rất bức bối.
Cũng giống một người ham ăn, thấy đồ ăn ngon lành mà chỉ có thể hít một hơi, liếm một cái, nhưng không được ăn.
Khiến lòng dạ cồn cào khó chịu.
Nếu nói Giang Lăng Thượng Nhân không làm gì mờ ám, lén lút cắn một miếng, rõ ràng là không thể.
Vì vậy chuyện tiếp theo cũng là đương nhiên.
Bí mật của Giang Tiểu Phàm từ từ bị tiết lộ, càng lúc càng nhiều người thèm muốn kẻ này, Khoáng Vân Hậu khó mà bảo vệ chu toàn cho hắn, có lẽ đó sẽ là lúc Giang Tiểu Phàm rơi vào tay mình.
Thật đáng tiếc, Khoáng Vân Hậu không chịu nhượng bộ.