Chương 1200 Lựa chọn 2
Chính vì vậy người nhập đạo tương đương với bán mình, phải dâng tinh thần bản thân phụng dưỡng bề trên mới có thể cảm nhận được lực lượng hùng vĩ đó mà mượn dùng.
Xưa nay ngươi đâu phải người nhập đạo của Hạo Nhiên Thánh Tôn, ngươi nói nhập đạo của Thánh Tôn?
Cái đó không gọi là nhập đạo, gọi là trộm đạo còn tạm.
Trước đây Khoáng Vân Hậu cũng từng nghe tới hành vi trộm đạo như vậy, nhưng bình thường phải là người đạo hạnh tinh thông mới có thể trộm, cho dù như vậy cũng chỉ thi triển được lực lượng giới hạn.
Nhưng Ninh Dạ chỉ là một tu sĩ Vạn Pháp đã có thể làm được như vậy.
Cuối cùng Khoáng Vân Hậu cũng hiểu.
Tuy người ta là tu sĩ Vạn Pháp, nhưng đạo hạnh cao thâm, đã vượt xa cảnh giới.
Cũng như một đứa bé, tuy sức lực không bằng người lớn nhưng cầm kiếm sắc!
Chẳng trách hắn có thể không để Giang Lăng Thượng Nhân trong mắt.
Khoáng Vân Hậu nói: “Ninh thượng tiên đúng là kỳ tài trời ban, Vân Hậu khâm phục. Nhưng Vân Hậu vẫn phải nhắc nhở thượng tiên, hành động trộm đạo như vậy không phải chính thống, không thể dùng nhiều, lâu dài cẩn thận thiên ý phản ngược.”
Thiên ý trong lời hắn không phải chỉ thiên đạo mà chỉ Hạo Nhiên Thánh Tôn.
Trong đai đa số tình huống, Cửu Đại Thánh Tôn không để ý tới chuyện này. đối với Cửu Đại Thánh Tôn thì chuyện ban bố đại đạo như mở xưởng in, in xong phát ra ngoài, dùng như thế nào là vấn đề của người dưới, vận chuyển tự do. Thứ Cửu Đại Thánh Tôn muốn không phải là tiền bạc mà là quy tắc, quy tắc thành lập theo đạo nghiệp của bản thân.
Còn hành động của Ninh Dạ giống như trộm ít tiền, tuy là trộm nhưng không ảnh hưởng tới quy tắc, bọn họ cũng chẳng buồn quan tâm.
Nhưng rất nhiều lúc phải xem tình huống, ngươi trộm nhiều rồi, lượng biến dẫn tới chất biến, đến lúc đó thì khó mà nói.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ mượn dùng Hạo Nhiên Chính Khí, thế nhưng mức độ cực lớn. Hạo Nhiên Chính Khí có thể áp đảo Niết Bàn, đương nhiên không ít.
Vì vậy, nếu y làm thêm mấy lần, không khéo Hạo Nhiên Thánh Tôn sẽ gây sự với y.
Ninh Dạ biết hắn có ý tốt, cười nói: “Yên tâm, ta tự biết chừng mực.”
Nhưng lại thầm nghĩ: Nếu không phải cả đống người các ngươi ở đây, ta đã chẳng dùng cách này.
Cho dù y không dùng Hạo Nhiên Chính Khí cũng có đủ cách đối phó với Giang Lăng, chẳng qua mấy thủ đoạn Huyễn đạo Quang đạo sẽ khiến y bại lộ, vì vậy chỉ có thể trộm đạo.
Nếu là ở chỗ không người, Ninh Dạ ném ra một siêu cấp ảo trận, Giang Lăng Thượng Nhân đừng hòng chạy thoát.
Thời khắc này thấy mọi chuyện được giải quyết, Ninh Dạ đứng dậy: “Không sao rồi, vậy thì đi thôi.”
Giang Tiểu Phàm đi tới bên cạnh Khoáng Vân Hậu, lưu luyến chia tay hắn: “Vân Hậu, lần này từ biệt, không biết bao mới gặp lại, cũng có thể không còn ngày tương phùng. Ơn chăm sóc của Vân Hậu, Tiểu Phàm vô cùng cảm kích.”
Nói xong đã quỳ xuống trước Khoáng Vân Hậu.
Khoáng Vân Hậu vội vàng nâng hắn dậy: “Ngươi đừng nói vậy. Nếu nói nợ phải là ta nợ ngươi. Cuối cùng cũng coi như theo ý trời, Ninh thượng tiên không phải người ham muốn thân thể ngươi, theo hắn cũng coi như phúc phận của ngươi.”
Ninh Dạ nghe câu này không khỏi khó chịu.
Thế nào là “ham muốn thân thể ngươi”? Hắn là con trai đấy?
Bên này hai người còn đang khách khí, Ninh Dạ đã nói: “Giang Lăng chạy rồi nhưng chẳng mấy chốc những kẻ muốn Giang Tiểu Phàm sẽ nhận được tin. Không đi thì không còn cơ hội đâu. Đừng làm bộ làm tịch nữa.”
Nói xong vung tay áo tỏa mây, cuốn lấy Giang Tiểu Phàm, mọi người cùng bay lên không.
Khoáng Vân Hậu vái dài: “Cung tiễn thượng tiên!”
❖ ❖ ❖
Trong vân xa, trên tầng mây.
Giang Tiểu Phàm ngồi trong xe.
Ninh Dạ kiểm tra căn cốt hắn, ồ một tiếng: “Lên tới cảnh giới Hoa Luân rồi. Bọn họ chịu cho ngươi thăng cấp à?”
Giang Tiểu Phàm trả lời: “Chiến trường phán quyết cũng có chia cao thấp, bọn họ muốn nhanh chóng phát huy tác dụng của ta, hơn nữa tu vi của ta càng cao thì càng chịu được lực lượng thông linh mạnh hơn.”
“Là lời của Giang Lăng Thượng Nhân phải không?” Ninh Dạ cười lạnh.
Giang Tiểu Phàm kinh ngạc: “Đúng, có vấn đề gì à?”
“Đương nhiên. Ngươi tu luyện pháp môn của hắn, sẽ càng thích hợp với hắn. Đợi tương lai ngươi không còn tác dụng, luyện hóa thành phân thân cũng càng thuận tiện. Có thể nói ngay từ đầu hắn đã bồi dưỡng ngươi như lô đỉnh.”
Giang Tiểu Phàm cười khổ: “Ta cũng đoán được một chút.”
“Nhưng ngươi vẫn đồng ý? Ngươi không phải người nước Liêu, sao phải giúp Khoáng Vân Hậu như vậy?”
Giang Tiểu Phàm nói: “Ta là phàm nhân, nỗi khổ của phàm nhân ngươi làm sao hiểu nổi.”
Ninh Dạ bật cười: “Làm sao ta lại không hiểu, chắc cũng chỉ là trải qua đau khổ, cuối cùng được Khoáng Vân Hậu cứu...”
Giang Tiểu Phàm vốn đang uất ức đầy bụng, nhưng bị Ninh Dạ nói vậy, đột nhiên phát hiện mình không còn gì để nói.
Đúng, dưới ánh mặt trời, đây đâu phải chuyện mới mẻ gì.