← Quay lại trang sách

Chương 1201 Lựa chọn 3

Vận mệnh của phàm nhân, nói đi nói lại, vẫn là mấy chuyện đó thôi mà?

Thế là hắn cười một tiếng: “Đúng, ta có thể sống là nhờ Vân Hậu, có thể báo thù cũng là nhờ Vân Hậu. Nhưng những chuyện đó đã qua rồi. Ta đã chuẩn bị đón nhận cái chết, cũng không mong là Vân Hậu có thể bảo vệ ta, nhưng cuối cùng hắn vẫn thực hiện lời hứa.”

“Trong thời đại này, đã hứa là làm, cũng có thể coi là người tốt.” Ninh Dạ chậm rãi xoay người.

Y nhìn Giang Tiểu Phàm nói: “Thể chất của ngươi là vạn năm khó gặp một lần, chính là kỳ bảo cho tiên môn. Đừng nói Giang Lăng Thượng Nhân, cho dù là Thánh Tôn cũng có thể cảm thấy hứng thú với ngươi. Ta đáp ứng giúp Khoáng Vân Hậu chuyện này cũng coi là tự chuốc lấy một phiền toái lớn. Ngươi nói xem dựa vào đâu mà ta phải đáp ứng?”

Lời nói của Ninh Dạ đúng mà cũng không đúng.

Tuy thể chất của Giang Tiểu Phàm đặc biệt, nhưng còn chưa tới mức thiên địa dị bảo.

Chẳng qua đồ hiếm thì quý, vấn đề của Giang Tiểu Phàm chỉ ở chỗ hắn quá đặc biệt, đúng là vạn năm có một.

“Bốn ngàn năm mới gặp một mỹ nhân”, thế nhưng mỗi năm xuất hiện tới hơn nghìn. Thể chất thông linh thì đến giờ Ninh Dạ mới gặp một người.

Đối với Thánh Tôn, không khéo lại là: Tuy giá trị bình thường, nhưng hiếm thấy, mang đi chơi một chút.

Vì vậy câu nói này trông thì đúng mà lại không đúng, phải xem người ta có hứng thú hay không.

Giang Tiểu Phàm cúi đầu: “Nếu Ninh thượng tiên muốn luyện hóa ta, Tiểu Phàm xin nhận chấp nhận số mệnh này. ’

Ninh Dạ cười khẩy: “Nếu ta muốn làm vậy, năm xưa đã làm rồi. Thật ra thể chất của ngươi ngoài có thể luyện hóa thành phân thân ra còn một số lợi ích khác. Nếu ta không dùng cũng thật đáng tiếc. Ta có vài cách có thể giúp ngươi thoát khỏi tình hình trước mắt, ta nói cho ngươi nghe, ngươi có thể tự lựa chọn.”

Trong Vân Tiêu phi xa, Ninh Dạ chậm rãi nói: “Thể chất thông linh, bẩm sinh là thích hợp với tất cả phân thần đưa vào, chiếm cứ, chuyển hóa. Đối với tu sĩ mà nói, nó như một xử nữ không hề đề phòng, mặc ngươi ra vào. Đương nhiên bây giờ ngươi không phải xử nữ nữa rồi.”

Câu đùa này không buồn cười, Giang Tiểu Phàm không phản ứng.

Ninh Dạ đành nói tiếp: “Được rồi, nói theo cách này không hay lắm. Thật ra muốn giải quyết chuyện này cũng rất đơn giản, đó là khiến ngươi không còn thể chất thông linh nữa. Cũng như một mỹ nhân bị vô số kẻ háo sắc nhòm ngó, cách giải quyết tốt nhất là tự hủy dung nhan. Đương nhiên đây cũng là cách làm bết bát nhất. Thể chất thông linh hiếm có như vậy, hủy cũng đáng tiếc. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên Khoáng Vân Hậu không làm vậy mà tới nhờ ta giúp.”

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Lựa chọn thứ hai là để ngươi tuần tự tu hành. Thể chất thông linh dễ để phân thần nhập thể, nguyên nhân chủ yếu là vì nguyên thần đặc biệt, không cần dựa vào thân thể là có thể tồn tại trong thiên địa.”

Câu này vừa nói ra, mọi người kinh ngạc.

Phải biết, muốn nguyên thần tồn tại độc lập, ít nhất phải lên tới cảnh giới Vô Cấu.

Không ngờ thể chất thông linh bẩm sinh đã làm được.

Chẳng trách phân thần dễ nhập vào, vì nguyên thần như vậy vốn không ỷ lại vào thân thể, cũng không có bản năng tự vệ gì, đương nhiên không để ý. Vấn đề lớn nhất trong chuyện phân thần nhập thể đã được giải quyết, đương nhiên cũng thành thể chất thông linh.

Nói trắng ra, vấn đề không phải ở thể chất mà ở nguyên thần.

Giang Tiểu Phàm lấy làm lạ: “Nhưng ta không thể khiến nguyên thần rời khỏi thân thể.”

“Đó là vì không ai dạy ngươi, hơn nữa cũng không cần làm vậy. Nếu nguyên thần của ngươi rời khỏi thân thể, thân thể của ngươi sẽ giống như thực vật... Ừm, tức giống như đã chết, không được bồi bổ thì sớm muộn gì cũng khô kiệt mà mất mạng, còn nguyên thần của ngươi sẽ trở thành cô hồn trong thế giới này, cuối cùng hóa quỷ... Thể chất thông linh hiếm có, nhiều lúc không phải vì không có, mà là vì thần du ngoại vật quá sớm, cuối cùng khô kiệt mà chết. Ngươi khá may mắn, vẫn chưa tới bước này. Sau khi trưởng thành thì nguyên thần khó rời khỏi hơn trước, lúc này mới tính là thể chất thông linh chân chính! ’

Giang Tiểu Phàm cái hiểu cái không gật đầu.

Ninh Dạ lại nói: “Vì vậy nếu ngươi tu hành tuần tự, thật ra cũng có thể coi là thiên tài tu hành, ít nhất tu tới cảnh giới Vô Cấu hoàn toàn không có bình cảnh.”

Giang Tiểu Phàm lập tức hiểu ra: “Chẳng trách lúc ta xung kích lên Hoa Luân cũng không có trở ngại gì.”

“Đúng vậy.” Ninh Dạ nói: “Thần hồn của ngươi rất đặc biệt, những trở ngại khi xung kích cảnh giới không tồn tại với ngươi. Vì vậy chỉ cần có đủ căn cơ, tu vi tự tăng cường. Phải tới cảnh giới Niết Bàn, khi chính thức ngộ đạo mới gặp vấn đề. Nhưng vấn đề này không liên quan tới thần hồn, chỉ liên quan tới đạo cảnh, vẫn dễ dàng hơn người bình thường nhiều.”