← Quay lại trang sách

Chương 1202 Các tu sĩ chạy tới 1

Chuyện này khiến mọi người đều hâm mộ.

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Nhưng một ngày ngươi chưa tới Niết Bàn thì vĩnh viễn chỉ là món ăn trong mắt người khác. Cho dù ngươi có thành Niết Bàn vẫn là một bảo bối. Có lẽ bây giờ Thánh Tôn còn chưa để mắt tới ngươi, nhưng nếu ngươi trở thành Niết Bàn, Nhân Hoàng, thế thì đúng là bảo bối hiếm có trong thiên địa... Giá trị vĩnh viễn không suy giảm, phiền phức vĩnh viễn không biến mất. Đặc biệt là thân phận của ngươi đã bại lộ.”

Là vậy à?

Giang Tiểu Phàm thở dài một tiếng: “Vì vậy ta cũng không thể đi theo con đường này?”

“Đúng, không làm được.” Ninh Dạ khẳng định lại.

Với tình huống của Giang Tiểu Phàm, chắc chắn hắn không thể đi theo con đường bình thường. Thực lực của hắn tăng cường, chỉ khiến càng nhiều đại lão hứng thú với hắn, ngay cả Ninh Dạ cũng chưa chắc đã bảo vệ được.

Giang Tiểu Phàm hỏi: “Có còn con đường thứ ba không?”

“Có.” Ninh Dạ nói: “Thật ra con đường này mới là ưu thế lớn nhất của ngươi, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.”

“Xin thượng tiên chỉ giáo.” Giang Tiểu Phàm kính cẩn nói.

Ninh Dạ điểm một ngón tay lên mi tâm Giang Tiểu Phàm: “Cảm thụ một chút đi, ra tay với ta. Dùng thủ đoạn mà ngươi có thể dùng trong ký ức.”

Giang Tiểu Phàm kinh ngạc, lập tức cảm thấy có thứ gì đó trong mình được đánh thức, đột nhiên vỗ ra một chưởng, đánh trúng ngực Ninh Dạ.

Chưởng này trông rất bình thường, nhưng Ninh Dạ lại hừ khẽ một tiếng, khóe miệng rỉ máu.

Giang Tiểu Phàm giật nảy mình: “Thượng tiên?”

“Không sao.” Ninh Dạ chậm rãi thu tay về: “Có phải đang lấy làm lạ, vì sao chưởng vừa rồi của mình lại có uy lực lớn như vậy?”

Giang Tiểu Phàm giật nảy mình, nhìn bàn tay: “Tróc Vân Nã Nguyệt thủ.”

“Không sai! Tróc Vân Nã Nguyệt thủ của Giang Lăng Thượng Nhân!” Ninh Dạ khẳng định lại.

Giang Lăng Thượng Nhân từng gửi phân thần vào thân thể Giang Tiểu Phàm hơn chục lần, thi triển các loại thần thông. Nhưng sau khi hắn rời khỏi, Giang Tiểu Phàm không biết thần thông này nữa.

Nhưng bây giờ Giang Tiểu Phàm lại có thể sử dụng một cách thần kỳ.

Ninh Dạ lại nói: “Thân thể ngươi như cái phòng trống, ai cũng có thể ra vào. Thế nhưng chỉ cần đi vào thì không thể không để lại vết tích. Đối với họ thì chỉ là một chút vết tích, nhưng đối với ngươi những vết tích này lại là kinh nghiệm cực kỳ quý báu.”

Hai mắt Giang Tiểu Phàm sáng bừng lên: “Ý ngài là...”

Ninh Dạ gật đầu: “Theo cách này, ngươi có thể học được rất nhiều thủ đoạn thần thông. Ngươi cũng biết đấy, tu sĩ tu hành, không phải chỉ tu tự thân mà còn phải tu pháp, tu thần thông. Thế nhưng đối với ngươi, cái sau là không cần thiết. Ngươi chỉ cần tăng cường tu vi, cho dù không tu hành bất cứ pháp thuật thần thông nào, nhưng chỉ cần có người phân thần vào người, sẽ lưu lại ký ức trong nguyên thần của ngươi, ngươi có thể học được! Tức là ngươi có nhiều thời giờ gấp đôi những người khác!”

Nói tới đây Ninh Dạ mỉm cười: “Nhưng đây chỉ là thứ đơn giản nhất. Gấp đôi thời gian không tính là gì, quan trọng nhất là... ngươi... thậm chí có thể trực tiếp thôn tính nguyên thần của bọn họ.”

Thôn tính nguyên thần?

Mọi người giật nảy mình.

Ninh Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Thể chất thông linh đã có thể để phân thần tiến vào, như vậy nếu nghĩ theo cách khác, cũng có thể khiến cho bọn họ không thể ra ngoài.”

Diệp Cô nói ngay: “Nhưng như vậy là để đối phương chiếm cứ thân thể mình?”

“Không sai!” Ninh Dạ gật đầu: “Vì vậy đây là điểm nguy hiểm nhất. Nguyên thần của người bình thường sẽ chủ động bảo vệ thể xác của bản thân, nhưng nguyên thần của thể chất thông linh thì không. Vì vậy bất cứ phân thần nào tiến vào thân thể thông linh, ngươi đều không được hưởng địa lợi. Tranh chấp giữa phân thần là cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là những nguyên thần cường đại, một khi đi vào, rất có thể diệt trừ nguyên thần của ngươi.”

Giang Lăng Thượng Nhân cũng là như vậy, chẳng qua Liêu quốc có lệnh, hắn không được phép diệt trừ chứ không phải không thể diệt trừ.

Nhưng hiểu ngược lại, nếu nguyên thần của Giang Tiểu Phàm đủ cường đại, có thể giết ngược nguyên thần của đối phương, sau đó trực tiếp hấp thu như chất dinh dưỡng, tăng cường bản thân. Cái phòng trống không còn là phòng trống nữa mà là cạm bẫy, là lỗ đen.

Người khác hấp thu nguyên thần thì cực kỳ gian nan, thậm chí có tạp niệm, dẫn tới nguyên thần hỗn loạn, tinh thần phát điên.

Thế nhưng Giang Tiểu Phàm thì không, dù sao nguyên thần cũng hắn cũng cực kỳ đặc biệt.

Đây chính là “có được có mất”.

Vấn đề duy nhất là từ xưa tới nay kẻ có thể chất thông linh thường bị đem ra lợi dụng, xưa nay chưa một ai muốn bồi dưỡng bọn họ.

Chuyện này khiến người có thân thể thông linh hầu như không thể trưởng thành theo cách này.

Nhưng Ninh Dạ thì khác.

Y nhìn Giang Tiểu Phàm nói: “Ba con đường, ngươi tự chọn đi.”

Lựa chọn thứ nhất tương đương với hủy dung, từ nay chỉ là người bình thường.