← Quay lại trang sách

Chương 1208 Áp chế 1

“Sơn Nhân, ngươi làm gì thế?” Có người bật thốt lên.

“Ta cũng không biết, Huyền Diệu Chân Quân kia truyền cho ta cái này.” Thiên Cơ Sơn Nhân vừa giận dữ vừa xấu hổ bằng chết, nhưng chỉ có thể làm theo.

Tiếng nhạc thay đổi, điệu nhảy lại uyển chuyển khó tả.

Quay đầu nhìn lại, Khô Tùng Tử mặc đồ nữ, vung vẩy ống tay áo trái phải, cũng biết mọc đâu ra cả hàng trống lớn, cứ vung ống tay áo một cái là gõ vào một mặt trống, thùng thùng vang vọng. Còn Khô Tùng Tử ưỡn ẹo liên tục, vóc dáng thướt tha, nhưng gương mặt già vẫn chẳng thay đổi, đúng là khiến người ta mù mắt.

Còn có tu sĩ đạp lên không trung, hai tay chống hông, hai vai giật giật, động tác đó muốn cay mắt bao nhiêu có bấy nhiêu.

Thời khắc này tất cả tu sĩ múa may điên cuồng, ai nấy như lên cơn động kinh.

Lúc đầu còn không cam lòng, nhưng theo chín loại lực lượng đạo nghiệp không ngừng giảm bớt, đạo nghiệp sắp bị phá, mọi người càng lúc càng hăng say.

Với người bình thường đây là động tác có độ khó cao cần phải huấn luyện mấy chục năm, với tu sĩ thì chỉ phút chốc là biết, chẳng qua lúc đầu bị ép buộc, về sau thấy ai cũng như mình, chướng ngại tâm lý giảm bớt, trong lòng đột nhiên có suy nghĩ, điệu múa này cũng thú vị. Đám người chịu phối hợp, màn trình diễn tu sĩ nhảy múa cũng có vẻ chuyên nghiệp hơn nhiều.

Nếu không nhìn mặt, cũng coi là đẹp mắt.

Trong Vân Tiêu phi xa, đám người Diệp Cô Hiên Viên Long không khỏi choáng váng.

Diệp Cô nhìn Ninh Dạ: “Đây là cách của ngươi?”

“Thuật lừa dối lên tới cảnh giới tối cao, chính là khiến bọn họ tự nguyện phối hợp.” Ninh Dạ đáp lời.

Cảnh tượng quần ma loạn vũ này kéo dài khoảng cửa canh giờ, Ninh Dạ cũng thu thập đủ tư liệu.

Thấy cũng gần đủ, Thiên Cơ điện và Cửu Đại Thánh Tôn cũng có nhiều thu hoạch, đã đến lúc ngừng tay, chính thức giải trừ nghiệp lực.

Không cần nói nhiều, trực tiếp dẫn mọi người rời khỏi.

Đến lúc lực lượng đạo nghiệp tiêu trừ, lúc này các tu sĩ mới ngừng hành động đáng xấu hổ vừa rồi, ai nấy nhìn nhau, im lặng không nói gì.

Cuối cùng Tịnh Thiện Thượng Nhân nói: “Chuyện hôm nay, ai dám nói ra, phải chết!”

“Đúng vậy!” Mọi người cùng hưởng ứng.

Ninh Dạ chết tiệt, dám đối xử với chúng ta như vậy, ép chúng ta phải dùng thủ đoạn đê tiện đến thế.

Mọi người thầm phẫn nộ, đang định đuổi giết thì thấy một viên Lưu Ảnh thạch chậm rãi bay tới.

Ngọc Hâm Tử bắt lấy, kích hoạt.

Chỉ thấy cảnh tượng quần ma loạn vũ lúc vừa rồi lại xuất hiện.

Toi rồi!

Trong lòng Ngọc Hâm Tử nặng trĩu.

Thật ra không phải không nghĩ tới, chẳng qua vô thức lảng tránh.

Nhưng thời khắc này, thấy viên Lưu Ảnh thạch, mọi người đều ý thức được điều gì.

Khô Tùng Tử nhìn cảnh tượng bản thân múa may quay cuồng, vung tay áo gõ trống, phong thái quyến rũ, tức giận tới mức toàn thân ngứa ngáy.

Ngược lại Trương Trường Liệt vẫn khá bình tĩnh nói: “Huyền Diệu Chân Quân kia là Ninh Dạ tạo ra?”

“Chắc vậy.” Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Huyền Diệu Chân Quân cái quái gì, rõ ràng là cái bẫy mà Ninh Dạ bố trí.

Trương Trường Liệt nói: “Người này, không đơn giản.”

Tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng sau khi tức tối, mọi người cũng từ từ tỉnh táo lại.

Người này chỉ mới Vạn Pháp mà có thể mượn chín loại lực lượng đạo nghiệp trói buộc bọn họ, không chỉ có thế còn huyễn hóa ra Huyền Diệu Chân Quân lừa gạt bọn họ.

Mấu chốt là bọn họ còn bị lừa.

Đây không phải công kích bằng ngôn từ mà là pháp thuật mê hoặc tâm chí.

Chứng tỏ người này không chỉ trộm đạo mà còn tinh thông thủ đoạn Huyễn đạo mê hoặc lòng người, khiến bọn họ bất cẩn trúng chiêu, từ từ rơi vào bẫy của hắn.

Còn bây giờ Ninh Dạ đưa thứ này tới, tuy không nói rõ nhưng ai cũng hiểu.

Thiên Cơ Sơn Nhân nói: “Hắn trộm đạo sử dụng, không khéo sẽ chọc vào Cửu Thánh, phải lấy cái này khống chế chúng ta, không cho nói ra ngoài.”

Có kẻ không biết xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Thằng nhãi này dám trêu chọc chúng ta như vậy, chẳng thà không còn thể diện cũng phải báo cáo cho Cửu Thánh.”

Không ngờ những người khác lại cùng cười lạnh.

Tu sĩ kia kinh ngạc: “Các ngươi làm vậy là sao?”

Tịnh Thiện Thượng Nhân cả giận nói: “Ngươi ngu ngốc à? Ninh Dạ trộm đạo, tuy là tội lỗi nhưng không phải tội chết. Ngược lại hắn có tài hoa thiên phú như vậy, nếu báo cho Cửu Thánh, ngươi cảm thấy Cửu Thánh sẽ giết hắn hay sẽ giữ hắn lại bên cạnh tập trung bồi dưỡng?”

Tu sĩ kia ngớ người, bấy giờ mới nghĩ tới cho dù có báo cáo thì chưa chắc Ninh Dạ đã chết, không khéo gặp họa mà còn được phúc.

“Nhưng... nhưng sao hắn không...” Tu sĩ kia không hiểu.

Thiên Cơ Sơn Nhân đã nói: “Vì hắn không cần.”

Ninh Dạ là đệ tử của Lang Gia các, chỉ cần tu vi đạt tới trình độ nhất định, tương lai sẽ có lúc gặp Thánh Tôn.

Sao y phải gặp bây giờ?

Cứ nhìn hành động của Ninh Dạ là biết, người này tính cách bay bổng, hành động to gan không chút e ngại, nếu đến bên cạnh Cửu Thánh, e là không được tự do như vậy.