← Quay lại trang sách

Chương 1216 Đều có sắp xếp 1

Y bèn gật đầu nói: “Được, nếu vậy, ta đi xin phép.”

“Ngươi muốn tham gia tỷ thí Thiếu Tú?”

Nhạc Tâm La trừng mắt nhìn Ninh Dạ, kinh ngạc không thôi: “Ta còn tưởng người như ngươi không màng danh lợi, không quan tâm tới hư danh kia chứ, sao lần này lại thấy hứng thú?”

“Hư danh thì không cần, nhưng Vạn Diệu đan thì có.” Ninh Dạ cười nói.

“Hầy, sư môn có nhiều tài nguyên như vậy còn không đủ cho ngươi gặm à?”

“Tự mình tranh đoạt vẫn tốt hơn sư môn thưởng cho.” Ninh Dạ trả lời: “Hơn nữa đệ tử chân truyền vẫn được phát theo lệ thôi, cái này tính ngoài.”

Nhạc Tâm La cũng khá hiểu sư đệ của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi muốn tham gia cũng không có gì. Nhưng Thiếu Tú bảng lần này được Tử Cực cung tổ chức. Giao tình giữa Tử Cực cung và Lang Gia các ta không được tốt. Ta lo là...”

Ninh Dạ hỏi: “Lo là Tử Cực cung giết ta?”

Nhạc Tâm La lắc đầu: “Không đến mức ấy, ngươi là đệ tử chân truyền của sư phụ, địa vị đâu phải bình thường. Nếu ngươi gặp chuyện trong Tử Cực cung, cả sư phụ lần sư tổ đều không thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng giết người thì không chứ thủ đoạn ngầm thì chưa biết được. Ví dụ như cố ý hãm hại ngươi, khiến ngươi thất bại mất mặt. Như vậy còn nhẹ, nặng hơn nữa là ngấm ngầm hạ độc thủ trong thi đấu, phá hỏng đạo cơ của ngươi.”

Lúc trước Ninh Dạ chẳng mấy khi quan tâm tới chuyện này, nghe vậy không khỏi kinh ngạc: “Bọn họ sẽ làm vậy thật à? ’

Nhạc Tâm La bĩu môi: “Phí lời, có ai không làm vậy? Năm xưa bà đây cũng phế bỏ một thiên tài của họ. Thằng nhãi ấy cực kỳ kiêu ngạo, không thể giết hắn, sư phụ bèn bảo ta cho nó một đòn thật nặng trong lúc thi đấu, dẫn tới tiên đồ của hắn gần như hủy hoại, tuy sau có khôi phục, nhưng từ đó trở đi chỉ là loại tầm thường.”

“...”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Sư tỷ, thương lượng cái?”

“Cái gì?” Nhạc Tâm La hỏi.

“Lúc nhắc tới mấy chuyện này ngươi có thể không nói năng thẳng thừng như kiểu đương nhiên có được không?”

Cho dù Nhạc Tâm La đã nhắc nhở, nhưng Ninh Dạ vẫn kiên quyết muốn tham gia.

Chỉ là ngấm ngầm hạ thủ thôi hả?

Ai sợ ai chứ?

Không chỉ mình muốn đi, y còn tiện thể kéo cả đám Lâm Lang, Giang Tiểu Phàm, Diệp Cô đi cùng.

Nhưng Diệp Cô, Lang Diệt, Hiên Viên Long đã quá thời hạn mười lăm năm, không có tư cách dự thi, chỉ có thể làm khán giả.

Giang Tiểu Phàm mới tu hành chưa quá bốn năm, thực lực không đủ. Bây giờ hắn đã là Hoa Luân hậu kỳ, tuy tiến bộ rất nhanh nhưng do hắn vốn có căn cơ, hiện tại tu vi đã vượt qua căn cơ trước đây, vì vậy tốc độ đã chậm lại. Quan trọng nhất ở chỗ đây là trận chiến giữa thiên tài, có cả đống người thăng cấp lên Hoa Luân đỉnh phong thậm chí Vạn Pháp trong vòng mười lăm năm, chút thực lực của Giang Tiểu Phàm khéo còn không qua được vòng sơ khảo.

Vì vậy người dự thi chỉ có y và Lâm Lang.

Nhưng trong Lang Gia các không chỉ có hai người bọn họ tham gia, thực tế có tới chín mươi tám người - tỷ thí Thiếu Tú trong phạm vi toàn giới có hơn ba trăm môn phái tham gia, mỗi môn phái có giới hạn khác nhau, cụ thể phải xem thực lực.

Chín môn phái chí tôn, mỗi phái giới hạn hơn trăm người, các môn phái cỡ trung và cỡ nhỏ thì giới hạn thấp hơn nhiều, bình thường khoảng bảy tám tới vài chục người, tổng số người khoảng mười lăm ngàn.

Vì vậy trước khi các môn phái lựa chọn người, thật ra phải tiến hành một đợt tranh đoạt nội bộ.

Nhưng Ninh Dạ và Lâm Lang là đệ tử chân truyền, có thể miễn khảo thí, ngoài ra còn hai đệ tử chân truyền Thất Cực khác cũng có vị trí miễn khảo thí, chín mươi tư vị trí còn lại mới cần tranh giành.

Một tháng sau, đánh tinh anh dự thi của môn phái đã được sàng lọc xong, đồng thời lên đường tới Tử Cực cung.

Người dẫn đầu là một trong Thất Cực, Huyền Vụ Tiên Tôn, chính là sư phụ của Diệp Cô.

Ngoài ra còn có ba vị đại lão Niết Bàn, Nhạc Tâm La cũng trong số đó.

Một tòa tiên cung chứa những đệ tử xuất sắc nhất trong mười lăm năm qua của Lang Gia các, bay về phía Tử Cực cung.

Thiên Trung giới diện tích rộng lớn, bay chuyến này cũng phải mất gần nửa tháng.

Ngày hôm đó, cuối cùng mọi người cũng tới địa phận Tử Cực cung, nhìn từ xa lại đã thấy một tòa tiên cung hùng vĩ như ẩn như hiện trong mây, loáng thoáng tiếng phong lôi, chính là Tử Cực thần cung.

Nói là một cung nhưng cứ như một giới, thậm chí trong cung còn có núi non sông hồ, lơ lửng trên trời.

Núi là Bôn Lôn sơn, hồ là Động Tiên hồ, còn có một Ngọc Đái hà lượn vòng quanh cung điện, trong con sông là vô số yêu thú bơi lội, loáng thoáng còn có hào quang lấp lóe.

Đương nhiên những bảo vật này cũng không phải vật vô chủ mà là người của Tử Cực cung đặt ở chỗ này: Ngọc Đái bảo hà này là nhà kho của họ, mở cho thiên hạ, nghe nói ai có bản lĩnh cũng có thể tới lấy.