Chương 1217 Đều có sắp xếp 2
Cũng chính vì vậy Ngọc Đái hà trở thành địa điểm các tu sĩ Thiên Trung giới đổ tới: Tới đây cướp bảo vật không phải kỵ húy, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, lấy được thì là của ngươi. Nhưng nếu không có bản lĩnh, vậy thì vĩnh viễn nằm lại trong lòng sông, hóa thành yêu vật trong sông, bảo vệ ngày đêm.
Khi các đệ tử Lang Gia các tới nơi này, thứ đầu tiên bọn họ cảm thấy hứng thú chính là Ngọc Đái hà.
Lâm Lang chỉ bên dưới nói: “Nhìn kìa, một dòng sông lớn bao quanh, đây chính là Ngọc Đái Hà của Tử Cực cung mà mọi người vẫn đồn đại à?”
“Ừm, chắc là vậy.” Ninh Dạ nhìn bên dưới, thuận miệng đáp.
Nhưng ánh mắt y không nhìn vào đó mà quan sát Tử Cực cung trên áng mây.
Áng mây đó loáng thoáng tia sét, tử điện lấp lóe, tuy không ngông nghênh nhưng Ninh Dạ vẫn nhìn ra là Tử Cực Càn Lôi.
Không ngờ có thể điều khiển Tử Cực Càn Lôi, quả không hổ danh chí tôn Kiếp đạo.
Những người khác thấy vậy lao nhao hưng phấn nói: “Xem kìa, trong sông còn có thần khí.”
Theo hướng chỉ của mọi người, chỉ thấy một đóa hoa sen màu trắng chìm chìm nổi nổi theo dòng sông, bên cạnh đóa sen trắng là một con cá màu trắng đang bơi, phản chiếu ánh sáng càng lúc càng rực rỡ từ đóa sen trắng. Cứ nhìn hào quang và thần vận là biết, rõ ràng là một món thần vật, nhưng cứ thế bập bềnh theo làn sóng.
Mọi người thấy vậy đều cực kỳ ao ước, nhưng bọn họ cũng biết thứ bên trong Ngọc Đái hà của Tử Cực cung không dễ gì lấy được, cuối cùng cũng chỉ có thể ao ước mà thôi.
Lúc này Huyền Vụ Tiên Tôn điểu khiển cung điện đi tới phía đông Tử Cực cung, dỗ trên một quảng trường.
Phía xa có một tu sĩ bụng to tay cầm quạt hương bồ bay tới: “Ha ha, hóa ra lần này là nhóc Huyền Vụ nhà ngươi dẫn đầu. Lần trước từ biệt, hai mươi năm không gặp, lão già nhà ngươi vẫn phong thái như xưa.”
Huyền Vụ Tiên Tôn cũng coi là người điển trai nhất trong Thất Cực của Lang Gia các, cặp phượng nhãn hơi híp lại, mỉm cười nói: “Hóa ra là Ngân La hán lão huynh. Nghe nói lần này Tử Cực cung thu nhận vài mầm mống tốt, vừa hay gần đây Lang Gia các ta cũng có ít anh tài, tới luận bàn một phen.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ngân La Hán cười ha hả nói lời khách sáo với Huyền Vụ Tiên Tôn, có vẻ cực kỳ khách khí.
Nhưng Ninh Dạ vẫn cảm nhận được địch ý nồng nặc trong lòng đôi bên.
Khác với mọi người, Ninh Dạ là chân truyền của chưởng giáo, biết không ít bí mật trong môn phái.
Ngân La Hán này là một trong bát đại Nhân Hoàng của Tử Cực cung, nghe nói quan hệ với Huyền Vụ Tiên Tôn cực kỳ không tốt: vì Huyền Vụ Tiên Tôn cưa mất nữ nhân của hắn.
Huyền Vụ Tiên Tôn vốn phong lưu tiêu sái, trước đây còn lưu tình khắp nơi. Nhưng khác với Vạn Thương Sinh, Huyền Vụ Tiên Tôn chưa bao giờ cưỡng ép, nhưng hắn cũng chẳng phải loại tốt lành gì. Bản tính phong lưu phóng khoáng, lưu tình khắp nơi, đi qua vạn đóa hoa, không dính một chiếc lá, ai biết đã làm tổn thương trái tim của bao nhiêu cô nương.
Ngân La Hán lại khác, cả đời si tình với một người, lại bị Huyền Vụ Tiên Tôn chơi đùa rồi vứt bỏ. Dẫu vậy Ngân La Hán vẫn cưới cô gái kia về, đối đãi như bảo bối, chẳng qua mỗi lần gặp Huyền Vụ là trong lòng lại phẫn nộ.
Huyền Vụ chẳng buồn để ý, ngược lại dương dương tự đắc.
Lúc này Ngân La Hán cười lạnh liếc mắt nhìn Huyền Vụ một cái: “Nghe nói gần đây quý phái xuất hiện hai vị thiên tài, một người tên Ninh Dạ, một người tên Lâm Lang, chẳng hay là hai vị nào?”
Huyền Vụ không đáp lời, nhưng các tu sĩ đồng thời nhìn sang phía Ninh Dạ và Lâm Lang.
Ninh Dạ mỉm cười hành lễ: “Bái kiến Ngân Tinh La Hán."
Ngân La Hán quan sát Ninh Dạ từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: “Cũng mà mầm mống tót, chỉ đáng tiếc.”
Nói xong không buồn để ý tới Huyền Vụ Tiên Tôn nữa, cứ thế bỏ đi.
Tự có hạ nhân tới chiêu đãi đám người Huyền Vụ.
Bên phía Ngân La Hán, sau khi rời khỏi chỗ Huyền Vụ Tiên Tôn, hắn búng tay một cái, một người hầu bước vào: “Tiên tôn.”
Ngân La Hán vẽ lên hư không, chân dung của Ninh Dạ và Lâm Lang đã xuất hiện.
Hắn giao chân dung cho người hầu rồi nói: “Đi, giao chân dung cho Long Quang và Diệp Nhi, nói với họ, ta muốn hai người này thành phế nhân!”
“Vâng!” Người hầu cầm chân dung đi khỏi.
Cùng lúc đó, các anh tài trẻ tuổi tới từ các môn phái cũng không ngừng tới nơi, tham dự tỷ thí Thiếu Tú.
Nhật Diệu các.
Một vị Tiên Tôn ngồi đối diện với Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp, hạ lệnh: “Năm xưa Trấn Quốc điện mượn danh nghĩa Thiếu Tú bảng phế bỏ ba vị thiên tài trong môn phái ta, lần này các ngươi phải dốc toàn lực xuất thủ, phế bỏ đệ tử xuất sắc nhất của bọn họ.”
Trong Phán Quyết điện.
Một vị tiên tôn cũng ngồi xếp bằng bên trên: “Tử Lão, Cô Dạ, hai người các ngươi gia nhập môn hạ của ta nhiều năm.”