Chương 1218 Tỷ thí Thiếu Tú 1
“Ta tận mắt thấy các ngươi trưởng thành tới giờ, trong lòng rất vui mừng. Bây giờ thi đấu sắp tới, các ngươi phải thật dụng tâm, dương danh cho bản môn. Ngoài ra có mấy người, các ngươi cũng phải tập trung đối phó...”
Ngũ Nguyên tông, Vạn Diệu tông, Hằng Vũ tông, Chính Khí tông, Phán Quyết điện, hầu như môn phái nào cũng có lời dặn dò tương tự.
Tỷ thí Thiếu Tú hơn ba trăm môn phái, hơn vạn đệ tử, đương nhiên không thể thi đấu một chọi một.
Vì vậy phương thức quyết đấu rất đơn giản, đó là cho hết mọi người vào một chỗ, tiến hành một trận đại chiến kéo dài ba ngày.
Địa điểm thi đấu là Thiên Cảnh sơn, cũng là vị trí tu hành của đệ tử Tử Cực cung, khi bắt đầu thi đấu, Thiên Cảnh sơn sẽ chuyển qua trên Ngọc Đái hà, tạo thành bố cục núi sông hùng vĩ, đồng thời tất cả đại năng sẽ bố trí trận pháp ở đây, ngăn cách ra vào.
Sau khi các đệ tử đi vào trong, tất cả hành động tự do, có thể tìm kiếm bảo vật trong sông trong núi. Nhận được một món bảo vật thì thu được số điểm tương ứng, cuối cùng dựa theo điểm số xếp hạng.
Bản thân bảo vật trong trạng thái bị phong ấn, lấy được cũng không dùng được.
Tỷ thí Thiếu Tú không giới hạn phương thức lấy bảo vật, có bảo vật có thể bị yêu thú bảo vệ, có vật bố trí cơ quan, cũng có thể để ở chỗ vắng lặng, cúi người là nhặt được, phải xem vận may. Còn có thể được đại năng canh gác, phải thông qua khảo nghiệm mới lấy được.
Như vậy sẽ kiểm tra chiến lực, khả năng quan sát cùng tạp học, đủ loại phương hướng.
Đồng thời còn cho phép cướp giật của nhau.
Có kẻ không am hiểu tìm bảo vật phá trận, trực tiếp cướp từ tay người khác cũng được.
Nhưng để tránh cho tài nguyên tập trung vào các môn phái nên trong giải thi đấu này quyết định, thu hoạch của đệ tử trong cùng một môn phái không được phép chuyển nhượng cho nhau bằng bất cứ hình thức nào. Cho dù ngươi muốn dùng những môn phái khác làm trung chuyển, ví dụ như Lang Gia các và Nhật Diệu các hẹn nhau trước, dùng cách cướp giật lẫn nhau để tập trung tài nguyên trong môn phái cũng không được. Các đại năng quan sát toàn cảnh, nếu có chuyện như vậy sẽ bị phán là gian lận.
Đương nhiên nếu ngươi có bản lĩnh lừa cả pháp nhãn của đại năng thì cũng chẳng sao, nhưng làm được tới mức này cũng chẳng cần gian lận.
Tuy giữa các đệ tử trong cùng một môn phái không thể chuyển nhượng, nhưng khi hợp tác tranh đoạt một bảo vật nào đó, có thể chỉ định cho một người.
Tử Cực cung đã chuẩn bị sẵn ngọc phù đặc chế.
Loại ngọc phù này có hai tác dụng, một là khi gặp nguy tự động kích hoạt, dịch chuyển rời khỏi. Hai là khi đệ tử đồng môn cùng có mặt tại một nơi, số lượng vượt quá năm người thì người thừa ra sẽ bị dịch chuyển, còn ai thừa phải xem vận may.
Nói cách khác tỷ thí Thiếu Tú chỉ cho phép tối đa năm đồng môn liên thủ tác chiến.
Vì đây là giới hạn mà tất cả các môn phái đều có thể đạt được.
Tỷ thí Thiếu Tú đã tồn tại cả vạn năm, gặp đủ các tình huống, vì vậy đã có một bộ quy định nghiêm ngặt, liệt kê đủ các loại bất ngờ, không phải lo có gì sơ sót.
Sáng sớm ngày hôm đó, tỷ thí Thiếu Tú chính thưc bắt đầu.
Chỉ thấy Tử Cực cung trên Tử Cực sơn được các vị đại năng liên thủ điều khiển, đã chậm rãi bay lên không trung.
Đồng thời Ngọc Đái hà quấn quanh Tử Cực cung cũng thuận thế bay lên theo, như một dải lụa ngọc quấn quanh núi, giữa sông có vô số bảo vật ồ ạt bay ra, kèm theo đó là một số yêu thú rơi vào trong núi, khiến khắp nơi trong núi sông toàn là bảo vật.
Một luồng hào quang đại trận tạo thành lồng phòng hộ, bao phủ cả Tử Cực sơn và Ngọc Đái hà.
Ngân Tinh La Hán đại diện cho Tử Cực cung, cũng là người đứng đầu trận tỷ thí Thiếu Tú lần này, hắn phe phẩy cây quạt lớn nói: “Mọi người đều biết quy củ rồi đấy. Nếu thế không cần nhiều lời nữa, các ngươi đi đi.”
Nói xong vung tay lên, hơn vạn thiếu niên anh tài dồn dập được đưa vào.
Ninh Dạ chỉ thấy trước mắt hoa lên, lúc xuất hiện trở lại đã ở trong núi, bên cạnh không một bóng người.
Bốn phía hoa hoa cỏ cỏ, cây lớn che khuất cả bầu trời, loáng thoáng tiếng chim hót vang lên, lại có một mùi thơm tự nhiên ập tới.
Ơ?
Mùi thơm này...
Ninh Dạ hít mấy cái, nhìn sang một nơi cách đó không xa, chỉ thấy trong lùm cây ở phía xa, một đóa hoa hồng rực rỡ đang nở rộ.
Ninh Dạ thấy vậy bèn đi về phía đóa hoa hồng kia.
Trên khán đài Tử Cực cung, một loạt đại lão đang xem các anh tài vào trường đấu.
Ngân La Hán có vẻ đặc biệt chú ý tới Ninh Dạ và Lâm Lang.
Thời khắc này thấy Ninh Dạ đi về phía đóa hoa hồng kia, hắn vui vẻ cười ha hả: “Thiên tài chó má gì, ta thấy chỉ thế mà thôi, vẫn là quá non, dám tiếp cận Dạ Hồng Liên.”