← Quay lại trang sách

Chương 1219 Tỷ thí Thiếu Tú 2

“Xem ra Ninh Dạ này sắp trở thành đệ tử chân truyền đầu tiên bị đá khỏi tỷ thí Thiếu Tú lần này.”

Huyền Vụ Tiên Tôn hừ một tiếng, sắc mặt không vui: “Ngân La, ngươi làm đúng không? Ngươi cố ý đưa hắn tới bên cạnh Dạ Hồng Liên?”

Ngân Tinh La Hán trợn trắng mắt: “Đưa chỗ nào mà chẳng là đưa? Thằng nhãi này không có mắt thì trách ai được?”

Sắc mặt Huyền Vụ Tiên Tôn càng lúc càng khó coi.

Cái tên Dạ Hồng Liên tuy dễ nghe nhưng thực ra là một loại hoa sen nhiếp hồn, một khi ngửi đủ đủ lượng hương thơm sẽ khiến thần hồn bản thân bị mê hoặc, dẫn tới tiên pháp tu vi đều bị ảnh hưởng lớn. Mấu chốt nhất là ảnh hưởng của nó vốn vô hình, kẻ trúng phải khó lòng phát hiện.

Vì vậy, tuy thứ này không phải bảo vật nhưng người ngoài không hiểu hiệu quả của nó, lại thêm ở đây không cách nào luyện chế, có lấy được chỉ có hại chứ chẳng lợi lộc gì, là cạm bẫy điển hình.

Tỷ thí Thiếu Tú muốn kiểm tra năng lực thủ đoạn của tu sĩ ở mội phương diện, vì vậy có bảo vật, có giao chiến, cũng không thiếu cạm bẫy.

Dạ Hồng Liên không hại tính mạng, nhưng là loại cạm bẫy khó phát hiện nhất.

Nếu Ninh Dạ lấy nó thì không tới mức bị đá ra ngay, nhưng lại bị nó ảnh hưởng, không ngừng suy yếu, cuối cùng bất cứ tu sĩ nào cũng có thể đuổi y ra ngoài trận. Hơn nữa bị Dạ Hồng Liên ảnh hưởng, ra tay đủ nặng, không khéo còn tổn hại cả căn cơ.

Nhưng trong các phái, thủ đoạn này cũng rất bình thường, khi Cửu Đại Tiên Môn chủ trì thi đấu thường sẽ mượn địa lợi giở trò, đặt một số bảo vật có cạm bẫy.

Chính vì vậy bản thân Cửu Đại Tiên Môn cũng nhắc nhở đệ tử nhà mình để ý, vừa vào trận phải thật cẩn thận, có lẽ sẽ có cạm bẫy.

Huyền Vụ Tiên Tôn cũng nói trước với Ninh Dạ, không ngờ Ninh Dạ ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tới gần Dạ Hồng Liên, chuyện này khiến hắn căm tức không thôi

Thời khắc này Ninh Dạ đã tới bên cạnh Dạ Hồng Liên, y không hái ngay mà quan sát kỹ lưỡng từ trên xuống dưới.

Miệng lẩm bẩm: “Cũng là một bảo bối tốt.”

Sau đó y thật sự ra tay, hái Dạ Hồng Liên xuống, tiện tay đặt vào hộp ngọc đã chuẩn bị sẵn.

Thấy cảnh này, Hiên Viên bất đắc dĩ thở dài.

Mẹ nó, dược tính của Dạ Hồng Liên đâu phải thứ hộp ngọc bình thường có thể ngăn chặn được?

Xong rồi, trong vòng hai canh giờ chắc chắn thằng nhãi này sẽ bị loại.

Huyền Vụ Tiên Tôn đã không coi trọng Ninh Dạ nữa, quay sang xem Lâm Lang, nhưng vừa nhìn là lại choáng váng.

Chỉ thấy Lâm Lang cũng đang bế một con thỏ nhỏ đáng yêu dưới đất lên, cười nói: “Tiểu yêu nhà ngươi chỉ có cảnh giới Tàng Tượng mà dám lẻn vào đây, không sợ bị người khác giết à? Thôi vậy, thôi vậy, đi theo ta nào.”

Nói xong đã bế con thỏ kia lên vai.

Huyền Vụ Tiên Tôn đã tức tới mức muốn nhảy dựng lên.

Tàng Tượng cái quái gì chứ, đó là Huyễn Ly thố cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong, am hiểu nhất là ẩn giấu ngụy trang bản thân, vốn không phải bảo vật gì mà là một khảo nghiệm đối thủ.

Ngươi còn đặt nó lên vai, không sợ khoảnh khắc sau nó cắn ngươi một cái, tiễn ngươi ra ngoài à?

Hai đứa khốn kiếp này, sao chẳng có chút nhãn lực nào vậy?

Bọn chúng học cái gì chứ?

Huyền Vụ Tiên Tôn trừng mắt nhìn Nhạc Tâm La: “Ngươi dạy sư đệ sư muội của ngươi thế nào vậy?

Nhạc Tâm La chỉ liếc mắt một cái rồi thản nhiên nói: “Ta còn chưa nói gì đâu. Ngài có bực thì chờ bọn chúng ra ngoài rồi nổi cáu với ta cũng chưa muộn.”

Nói xong không buồn nhìn hai người này, quay sang xem những người khác.

Người khác không biết chứ Nhạc Tâm La còn lạ gì cặp sư đệ sư muội của mình.

Không hiểu tạp học?

Đùa gì đấy.

Hai đứa bảo bối sống này rảnh rỗi không có gì làm là chuyên đi tìm hiểu linh tinh.

Nếu nói về tinh thông tạp học, khéo còn chẳng kém gì mình. Có lúc Ninh Dạ đưa ra vấn đề ngay cả Nhạc Tâm La cũng không cách nào trả lời. đương nhiên cô cũng không thừa nhận chuyện này, đa số thời điểm chỉ nghiêm mặt nói trẻ con hỏi gì lắm thế rồi đuổi Ninh Dạ đi.

Dạ Hồng liên và Huyễn Ly thố mà giải quyết được hai đứa nhóc này, cô đã chẳng phải đau đầu.

Ninh Dạ mang theo Dạ Hồng liên, chắp tay sau lưng đi tiếp.

Đối với y mà nói, trận tỷ thí Thiếu Tú này không khác gì người lớn chạy vào vườn trẻ, bắt nạt tới mức không thể hơn được nữa, vì vậy y chẳng để ý điều gì, cứ thế thản nhiên tự đắc đi tới.

Mắt nhìn tới đâu, là biết tới đó.

Thời khắc này y chỉ tùy ý quan sát, thấy trong bụi cỏ có một vòng ngọc lung linh, là một pháp bảo ngũ phẩm.

Nhưng bên cạnh pháp bảo kia còn có một cấm chế, Ninh Dạ không buồn để ý, hờ hững đi tới, lấy vòng ngọc rồi đi. Lúc y bước tới gần vòng ngọc, Ngân Tinh La Hán mừng rỡ: “Ha ha, khởi động đi nào!”