← Quay lại trang sách

Chương 1220 Tỷ thí Thiếu Tú 3

Chỉ thấy Ninh Dạ hoàn toàn không vấn đề gì đi qua.

Thế này là sao?

Ngân Tinh La Hán dụi mắt.

Rõ ràng nơi đó có cấm chế, sao Ninh Dạ đi qua mà nó không khởi động?

Khiến y khó hiểu nhất là, mình đường đường cường giả Nhân Hoàng mà không nhìn ra Ninh Dạ làm cách nào đi qua cấm chế kia.

Thằng nhãi được lắm, hóa ra là tinh thông cấm chế, nhưng cũng không sao, theo hướng mà y đang đi, chẳng mấy chốc sẽ gặp một con đại yêu Vạn Pháp. Đám yêu thú này là do Tử Cực cung nuôi dưỡng, bình thường chỉ phụ trách canh gác bảo vật, sẽ không chủ động tấn công.

Nhưng Ngân Tinh La Hán đã ra lệnh từ trước, chỉ cần Ninh Dạ và Lâm Lang bước vào địa bàn của chúng, chủ động tấn công.

Còn bây giờ, yêu thú chặn phía trước là Huyền Âm xà, nọc của loài rắn này cực động, hành tung lại bí ẩn, cực khó phát hiện, đột nhiên lao ra cắn cho Ninh Dạ một cái, bảo đảm y không chịu được.

Lúc này, chi thấy Ninh Dạ đã đi tới bên dưới một thân cây.

Trên cây treo một pháp bảo dải lụa màu đỏ, còn bên trên dải lụa chính là Huyền Âm xà.

Ninh Dạ nhìn dải lụa, tiện tay kéo xuống rồi thản nhiên bỏ đi.

Huyền Âm xà kia lại như ngủ gật, hoàn toàn không để ý tới y, nhưng sau khi Ninh Dạ rời khỏi đột nhiên phát ra tiếng rít nhẹ, nhìn bốn phía như đang tìm kiếm gì đó.

Ngân Tinh La Hán đang ngạc nhiên, lại thấy phía xa có ba đệ tử dắt tay nhau đi tới, rõ ràng là chung môn phái.

Ba chọi một, trong tình huống bình thường, chắc chắn đối phương sẽ thử ra tay cướp đoạt.

Nhưng ba người đối diện như hoàn toàn không có cảm giác gì về Ninh Dạ, cứ thế đi tới, vừa không chào hỏi vừa không động thủ, cứ như không nhìn thấy, đi sát qua bên cạnh Ninh Dạ.

Thấy cảnh này Ngân Tinh La Hán đã hiểu: “Hay cho một chiêu ảo thuật! Hiếm có nhất là lừa được cả Huyền Âm xà. Chẳng trách ta không phát hiện ra thủ đoạn của hắn.”

Ảo thuật của Ninh Dạ không thể tác động tới hắn, Ngân Tinh La Hán quên điều này, lúc này mới tỉnh ngộ.

Nhưng lập tức cười lạnh: “Tuy ảo thuật của tên này không tệ, nhưng muốn tranh hùng trong trận thi đấu này thì vẫn hơi kém một chút.”

Vào lúc này, anh tài khắp nơi ra sức đoạt bảo, tuy mỗi lần Ninh Dạ đều lấy được hết sức thuận lợi, nhưng tốc độ của những người khác không hề chậm, ai nấy dốc toàn lực xuất thủ. Dẫu sao cũng là thiên tài của các đại môn phái, ai cũng có thủ đoạn đặc biệt của mình, cho dù là yêu vật cảnh giới Vạn Pháp cũng khó mà chống cự.

Cứ như vậy, từng món bảo vật dồn dập rơi vào tay các tu sĩ.

Đương nhiên, những bảo vật này chỉ dùng để phán xét kết quả, không thể đưa bọn họ.

Dựa theo quy tắc của giải đấu, chỉ những ai xếp trong mười hạng đầu mới có tư cách nhận được một vài thứ trong số bảo vật mình lấy được.

Trong đó người đứng đầu tỷ thí Thiếu Tú có thể lấy được ba phần mười, hạng hai hạng ba được hai phần mười, bảy người sau chỉ được một phần mười.

Dưới động lực như vậy, đương nhiên các tu sĩ cũng ra sức chiến đấu và thu thập, tuy Ninh Dạ dễ dàng lấy được bảo vật, nhưng tốc độ của y có hạn, đi đường chậm hơn những người khác không ít, vì vậy tốc độ lấy bảo vật không phải nhanh nhất.

Cứ thế thản nhiên bước đi, du sơn ngoạn thủy, thi thoảng gặp người khác cũng dùng ảo thuật, căn bản là không ai phát hiện ra được y, vừa không cướp của người khác, cũng không bị người khác cướp.

Có vẻ cực kỳ ung dung thích chí.

Khổ nỗi thi đấu không phải xem ngươi có ung dung hay không, theo tiến độ của y, đừng nói trong mười hạng đầu, cỡ trăm hạng đầu cũng khó.

Chính vì vậy tuy Ninh Dạ không trúng chiêu nhưng Ngân Tinh La Hán cũng chẳng vội, chẳng qua chỉ cảm thấy tên này hơi ra vẻ.

Huyền Vụ Tiên Tôn cũng thấy được vấn đề, hỏi Nhạc Tâm La: “Hình như thằng nhóc này rất tự tin, sao có vẻ như Dạ Hồng liên này không ảnh hưởng gì tới hắn?”

Nhạc Tâm La trợn trắng mắt nhìn hắn: “Tên sư đệ của ta là loại yêu nghiệt, có lúc ngay cả ta cũng thấy đau đầu. Tình hình hiện tại chỉ là trò vặt với hắn, yên tâm đi, chút chuyện này chẳng đáng gì đâu. Ta chỉ lo thằng nhóc này là kiểu chỉ sợ thiên hạ không loạn, chỉ mong lúc sau đừng gây ra chuyện lớn gì.”

Huyền Vụ Tiên Tôn sửng sốt: “Ý ngươi là...”

Nhạc Tâm La thốt lên hai chữ: “Thần khí.”

Dựa theo Quảng Tây An của tỷ thí Thiếu Tú, bảo bối càng tốt thì yêu thú hoặc cấm chế bảo vệ càng mạnh.

Bảo vật tứ phẩm trở xuống thường do cấp bậc Vạn Pháp bảo vệ, tới tam phẩm trở lên thường là yêu thú cấp bậc Vô Cấu.

Muốn lấy được bảo vật từ chỗ yêu thú như vậy, không phải chỉ dựa vào lực lượng của hai ba người, phải tập hợp lực lượng của rất nhiều tu sĩ. Thế nhưng một đám tu sĩ thi đấu với nhau, vốn không đoàn kết, cho dù là Vô Cấu sơ kỳ cũng khó mà đối phó nổi.