Chương 1221 Tỷ thí Thiếu Tú 4
Ngoài ra trong núi cũng có không ít thần khí, đại đa số là yêu thú Vô Cấu đỉnh phong bảo vệ. Niết Bàn thì không có - chênh lệch cảnh giới quá lớn, nhân số cũng vô nghĩa.
Còn Vô Cấu đỉnh phong, nếu tập hợp mấy trăm tinh anh Vạn Pháp vẫn có thể đánh bại được.
Tuy có hy vọng, nhưng khả năng thực hiện hy vọng lại rất xa vời.
Nói toạc ra thì các đại phái đưa chút pháp bảo thì còn là lòng thành, đưa thần khí thì sẽ đau lòng, lại không thể không đặt mồi nhử, cho nên buộc phải thiết kế như vậy.
Vạn năm qua, không phải trong những lần tỷ thí Thiếu Tú trước không có ai đoạt được thần khí, nhưng cho dù là hạng đầu cũng chỉ được thưởng ba phần mười thành quả, vì vậy đa số thời điểm chỉ khen thưởng pháp bảo, người được thưởng thần khí đúng là ngàn năm khó gặp.
Từ cổ chí kim, chỉ có năm người được khen thưởng thần khí, còn năm người này sau cũng có bốn trở thành một trong Cửu Đại Thánh Tôn.
Theo hiểu biết của Nhạc Tâm La về Ninh Dạ, thằng nhóc này một là không gây chuyện, hai là đã gây chuyện thì phải là chuyện lớn.
Không cần ngó đâu xa, cứ nhìn Giang Tiểu Phàm mà y kéo về là biết thủ đoạn của tên này không đơn giản: Tuy không biết lúc trước y làm cách nào đưa người về, thế nhưng không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn có cả đám đại năng ham muốn.
Nhạc Tâm La đã thăm dò thử Giang Tiểu Phàm, xác nhận được một số chuyện.
Ngay cả Niết Bàn cũng không làm gì được Ninh Dạ... Khà khà, Tử Cực cung, lần này các ngươi phải chịu thiệt rồi.
Đang lúc suy nghĩ, cảnh tượng trước mặt đột nhiên biến đổi.
Một tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên hiện ra, xuất quyền đánh về phía Ninh Dạ.
Không ngờ hắn lại phát hiện Ninh Dạ.
Công kích đột nhiên ập tới khiến các tu sĩ đại lão đang quan sát Ninh Dạ không khỏi căng thẳng.
Khoảnh khắc sau lại thấy Ninh Dạ không tránh không né, tùy ý để quyền này đánh lên người, sau đó lật tay đánh một quyền vào người đối phương. Hai người đều không vấn đề gì, ngược lại cười ha hả, ôm lấy nhau.
Thế này là sao?
Mọi người kinh ngạc.
Chỉ thấy Ninh Dạ vừa ôm đối phương vừa nói: “Đã lâu không gặp, không tệ.”
Đối phương cũng nói: “Ninh huynh, ngươi cũng không tệ."
Nói xong lại cười ha hả, ôm chầm lấy nhau.
Mẹ nó!
Hóa ra hai tên này quen nhau?
Quyền vừa rồi chỉ là chào hỏi?
Huyền Vụ Tiên Tôn ngạc nhiên: “Đây là đệ tử nhà ai?”
Nghiễm Lăng Tiên Tôn cách đó không xa nói: “Môn hạ Hằng Vũ tông ta, Phong Đông Lâm.”
Phong Đông Lâm?
Mọi người quay sang nhìn nhau: “Đây không phải đệ tử chân truyền của quý phái à? Sao lại quen Ninh Dạ?”
Nghiễm Lăng Tiên Tôn nhăn mặt: “Làm sao ta biết được? Có lẽ do lúc trước kết bạn du lịch. Đúng là... kỳ quái.”
Hắn cũng không ngờ Phong Đông Lâm lại quen biết Ninh Dạ, nhìn dáng vẻ hai người có vẻ còn khá thân thiết. Cũng may lúc trước mục tiêu hắn sắp xếp cho Phong Đông Lâm không phải Ninh Dạ, thế này cũng không sao. Chẳng qua hắn rất tự tin về Phong Đông Lâm, trong lòng chỉ muốn hắn đánh bại Ninh Dạ, cướp bảo vật, dương oai cho môn phái.
Nhưng nhìn tình hình này, chắc là khó rồi.
Hay là... giao hảo trước, đợi Ninh Dạ thu thập được nhiều rồi đột nhiên cho một đòn?
Nghiễm Lăng Tiên Tôn không khỏi suy nghĩ.
Chuyện như vậy cũng từng xảy ra rồi, các đệ tử các đệ tử môn phái khác nhau kết giao cũng không phải chuyện hiếm có gì, nhưng trong tỷ thí Thiếu Tú lợi ích phong phú, cũng thường xuyên có chuyện đệ tử kết giao với nhau lại đột nhiên ám toán.
Bây giờ tỷ thí Thiếu Tú mới bắt đầu nửa ngày, cho dù đánh bại Ninh Dạ cũng không kiếm được bao nhiêu lợi lộc, chẳng thà bồi dưỡng một chút, thời khắc cuối cùng xuất thủ mới có thể được lợi.
Nghiễm Lăng Tiên Tôn biết tuy Phong Đông Lâm “trẻ tuổi” nhưng lại là kẻ gian trá, mấy năm nay trong Hằng Vũ tông cũng tính kế không ít người. Vì vậy theo hắn thấy, chuyện này cũng có thể, cho nên thản nhiên như không, cũng không tỏ ý kiến.
Bên này, Phong Đông Lâm và Ninh Dạ gặp lại, ngoài miệng trò chuyện với nhau, thực chất dùng thần thức truyền âm: “Này, ngang nhiên bại lộ chuyện chúng ta quen biết, có phải không ổn lắm không?”
Ninh Dạ trả lời: “Không bại lộ mới là không ổn. Ta còn định lần này kiếm vài món thần khí, nếu ta tự lấy được chắc chắn Tử Cực cung sẽ phát điên, không khéo sư phụ cũng đặt ta lên bàn nghiên cứu một phen. Dẫu sao cũng phải tập hợp lực lượng mọi người, ít ra nói còn nghe được. Nếu chúng ta không quen biết, làm sao tập hợp?"
“Cũng đúng.” Phong Đông Lâm cười nói: “Hiếm khi có cơ hội như vậy, mọi người cũng lâu rồi không gặp, vừa hay danh chính ngôn thuận kết giao bầu bạn. Đúng rồi, có người có thể giả làm người quen cũ, cũng có người vẫn phải không đánh thì không quen, ngươi đừng chơi kiểu quen biết hết ngay từ đầu.”
“Đương nhiên.” Ninh Dạ đột nhiên nhíu mày: “Tìm thấy rồi.”
“Cái gì?” Phong Đông Lâm ngẩn người.