← Quay lại trang sách

Chương 1228 Tỷ thí Thiếu Tú 11

Dạ Hồng liên bị cấy thẳng vào người Thôn Sơn thú, hiệu quả rõ rệt hơn đặt bên cạnh nhiều.

Cùng lúc đó, những người khác xung quanh cũng dồn dập xuất thủ.

Một nhóm phụ trách kiềm chế, một nhóm thi triển từng luồng huyền quang, nhưng lại chiếu lên người Ninh Dạ.

Thanh kiếm trong tay Ninh Dạ đã tỏa hào quang rực rỡ, tạo thành vô số bóng kiếm, hội tụ chi chít như núi, nhưng cuối cùng lại ngưng tụ thành một.

Thấy cảnh này, Ngân Tinh La Hán kinh hãi: “Đây là Tuyệt Sát kiếm? Không được!”

Thiên Hoa Tuyệt Sát kiếm vốn là thủ đoạn kiếm đạo phải tới cảnh giới Vô Cấu mới có thể thi triển, hơn nữa còn không phải thủ đoạn bình thường.

Nhưng đám người Trì Vãn Ngưng liên thủ cho Ninh Dạ mượn lực, lại có thể vận dụng trước cảnh giới.

Ngân Tinh La Hán đứng bật dậy, hắn định ngăn cản, nhưng một bàn tay ấn hắn xuống.

Là Huyền Vụ Tiên Tôn.

Huyền Vụ mỉm cười: “Thuộc hạ của ngươi phạm lỗi, phải chịu trừng phạt.”

Rầm!

Đại kiếm giáng xuống.

Con Thôn Sơn thú kia đã bị Ninh Dạ chém thành hai nửa.

Nguyên thần Thôn Sơn thú kêu gào bay ra, nhưng đáng tiếc nó chưa kịp bỏ trốn đã bị Ninh Dạ bắt được: “Ngươi không nằm trong mục tiêu thi đấu lần này, vì vậy... ta cũng vui lòng nhận lấy.”

Nói xong há miệng nuốt nó vào.

Sau khi nuốt nguyên thần vào, Ninh Dạ có thể cảm giác được tu vi của mình đã tăng lên không ít.

Thôn Sơn thú này đúng là xui xẻo, nó vốn có tu vi Vô Cấu trung kỳ, nhưng do thi đấu nên bị ép xuống sơ kỳ, kết quả là bị Ninh Dạ phối hợp với lực lượng của mọi người chém chết. Có điều nguyên thần của nó vẫn là tu vi Vô Cấu trung kỳ, khiến Ninh Dạ hưởng lợi rất lớn.

Thời khắc này xuất kiếm chém Thôn Sơn thú xong, Ninh Dạ hừ một tiếng nói: “Kẻ này đột nhiên xuất thủ trái với quy tắc, xem ra có người không muốn chúng ta gặt hái được nhiều. Nhưng nếu đã vậy, chúng ta cũng phải tăng cường tiến độ thôi.”

Câu này của y là tuyên bố công khai, hoàn toàn không sợ những đại lão phía sau nghe được.

Trì Vãn Ngưng cười nói; “Đúng vậy đúng vậy, nhưng yêu thú bảo vệ pháp bảo nhị phẩm đã khó đối phó như vậy rồi, yêu thú bảo vệ thần khí còn là Vô Cấu đỉnh phong, càng khó đối phó.”

“Thế thì thêm người thôi.” Ninh Dạ không trì hoãn nữa, trực tiếp cất cao giọng nói: “Ta chính là Ninh Dạ của Lang Gia các, lần tỷ thí Thiếu Tú này mục tiêu của ta là lấy được thần khí. Có hứng thú liên thủ với ta thì tới lưng núi phía nam. Không muốn liên thủ chỉ muốn tranh tài cũng có thể tới thử một phen!”

Y hô liền ba lần, chỉ thấy phương xa đã có vô số tu sĩ nghe tiếng nói chạy tới.

Thấy y làm vậy Huyền Vụ Tiên Tôn cũng vui vẻ: “Ngân La Hán, xem ra lần này Tử Cực cung của ngươi phải đổ máu rồi.”

Ngân Tinh La Hán vẫn còn cứng miệng: “Ngu xuẩn, tự tiện bại lộ vị trí bản thân, chỉ chuốc lấy phiền phức.”

“Cái này thì chưa chắc.” Nhạc Tâm La lười biếng nói: “Ngươi không thấy còn không ít tu sĩ đơn độc à?”

Cái gì?

Đơn độc?

Ngân Tinh La Hán ngớ người, lúc này mới chú ý thấy trong Tử Cực sơn có không không ít tu sĩ đơn độc đang lao Âm Vô Cữu Ninh Dạ.

Vốn dĩ sau hai ngày chiến đấu, đã có rất ít tu sĩ đơn độc.

Bây giờ xuất hiện nhiều tu sĩ đơn độc như vậy...

Mẹ nó!

Là bọn Triệu Long Quang và Tân Tiểu Diệp!

Lần này Tử Cực cung cũng có bốn đệ tử chân truyền, Ngân Tinh La Hán đưa cùng một mệnh lệnh cho họ, là phá hoại liên minh.

Vì vậy bọn Lang Thiên Quân không ra sức tìm kiếm bảo vật nữa mà đi khắp nơi công kích những thành viên đã liên minh.

Có một số người bị bọn họ ép ra khỏi khu vực này, mất tư cách tranh tài, nhưng dẫu sao cũng có người chạy thoát. Mà những tu sĩ chạy thoát đã cũng trở thành tu sĩ đơn độc, bây giờ họ tới, chắc chắn không phải khiêu chiến Ninh Dạ...

Không được!

Bọn họ định gia nhập với Ninh Dạ!

Toi rồi!

Ngân Tinh La Hán chỉ muốn kêu rên.

Sao lại do mệnh lệnh của mình chứ!

Là mệnh lệnh của mình khiến lượng lớn tiểu đội liên minh bị phá tan, ngược lại cho Ninh Dạ cơ hội nhận thêm thành viên.

Đối với những tu sĩ đơn độc, bây giờ bọn họ không còn bất cứ hy vọng nào vào được mười hạng đầu, nhưng như vậy không nghĩa là bọn họ không cần cố gắng tiếp: Không trong mười hạng đầu cũng có thứ hạng, không có lợi cũng có tiếng.

Đối với một số tinh anh của môn phái nhỏ, chỉ cần ở lại tới thời khắc cuối cùng trong đợt tỷ thí Thiếu Tú này, có xếp hạng tốt, cho dù không có phần thưởng trong tỷ thí Thiếu Tú thì lúc về môn phái của mình cũng được khen ngợi. Thậm chí có nói ta xếp hạng một trăm bao nhiêu trong lần tỷ thí Thiếu Tú này cũng là vẻ vang.

Tuy thứ hạng chưa chắc đã tương đương với thực lực, nhưng những thú như Bách Hiểu Sinh với bảng xếp hạng vốn đã là khoác loác, chưa giao chiến, dựa vào đâu để nhận định ai mạnh ai yếu?