← Quay lại trang sách

Chương 1229 Tỷ thí Thiếu Tú 12

So với cách xếp hạng bằng miệng lưỡi đó, ít nhất thứ hạng trong Thiếu Tú bảng cũng đáng tin cậy hơn nhiều.

Vì vậy cho dù không có lợi ích cũng có rất nhiều người đồng ý gia nhập.

Lúc trước Ninh Dạ còn thu liễm, bây giờ Ngân Tinh La Hán đã bắt đầu giở thủ đoạn ngầm rồi, Ninh Dạ cũng quang minh chính đại vơ vét nhân lực: Y đã biết chuyện bọn Triệu Long Quang đang làm.

Sư huynh đã phụ trách phá liên minh, thế thì ta phụ trách nhận người.

Lần này thập đại thần khí của Tử Cực cung, còn chừa lại một món thôi cũng coi là ta thua!

Ngân Tinh La Hán biết không ổn, vội vàng báo cho Triệu Long Quang và Tân Tiểu Diệp đừng ra tay nữa.

Thế nhưng đã muộn.

Bọn Triệu Long Quang chuyên chọn kẻ yếu để ra tay, người của môn phái trong đội của mình thì không động tới, còn lại đội ngũ của hắn ra tay với tất cả những ai không thuộc môn phái trong đội của mình.

Thực ra không chỉ bọn họ làm vậy, ngay mấy người Sào Quân Hải cũng đang làm vậy... Tử Cực cung đã hành động như vậy, thế thì chúng ta cũng không cần khách khí.

Chiến đấu là một loại tâm trạng, loại tâm trạng tranh đấu lẫn nhau mà lan tràn thì không khác gì bệnh dịch, có muốn ngừng cũng không được.

Sự thật là, cho dù đám người Triệu Long Quang dừng tay, những người khác đối mặt với uy hiếp cũng không ngừng tay.

Kết quả là sau hai ngày khá cẩn thận và ôn hòa, chỉ có tranh đấu phạm vi nhỏ, tới giờ giao tranh giữa những tinh anh trẻ tuổi đột nhiên tăng vọt.

Khiến cho lượng lớn đội ngũ bị phá hủy.

Thế là tiếp theo đó lại thấy vô số tu sĩ chạy tới, chỉ cần là tu sĩ đơn độc, hầu như đều muốn gia nhập, thi thoảng có một số đội ngũ tâm thái cao ngạo, chứng kiến bên phe Ninh Dạ đã có hơn trăm người là lập tức đổi ý, thể hiện ta chỉ đi ngang qua thôi.

Tiếc là bọn họ muốn đi, nhưng Ninh Dạ đâu có cho cơ hội?

Đến rồi thì phải ở lại!

Hoặc gia nhập phe ta, hoặc để bảo vật lại rồi cút!

Thời khắc này, Ninh Dạ thể hiện sự bá đạo của mình.

Một trận chiến đấu quét ngang sườn núi phía nam chính thức triển khai.

Hơn trăm tu sĩ được Ninh Dạ dẫn đầu đang bố trí một vòng phục kích. Trong số họ có tu sĩ Thiên Tằm, có người không, nhưng cũng không sao, một tổ chức hơn trăm người chỉ cần hơn mười người là nòng cốt là đủ khống chế toàn cục, huống chi bên phe Ninh Dạ có tới hơn bốn mươi người mình. Hơn nữa hễ là tu sĩ Thiên Tằm, hầu như đều là tinh anh trong môn phái của mình, có sức hiệu triệu trong bổn môn, vì vậy rất thuận tiện để tập hợp nhân lực, tập trung người, lợi dụng, bắt giữ.

Nên nhận thì nhận, nên cướp thì cướp.

Đội ngũ như vết dầu loang, nhanh chóng khuếch đại, chớp mắt đã lên tới con số gần hai trăm, tiện thể còn loại trừ vài đội ngũ liên minh mạnh mẽ, thậm chí hai đội ngũ của Dương Cực Phong và Phượng Tiên Lung cũng được thu nạp.

Giữa Cửu Đại Tiên Môn vốn bằng mặt không bằng lòng, theo lý mà nói nhiều người tập trung như vậy đáng lẽ sẽ ngáng chân nhau.

Nhưng dường như mọi người đều khuất phục trước uy thế của Ninh Dạ, không mấy ai có ý đồ xấu.

Đương nhiên cũng có trường hợp cá biệt.

Một tu sĩ Vạn Diệu tông nói với Phượng Tiên Lung: “Phượng sư muội, chúng ta phải liên minh với người của Ngũ Nguyên tông thật sao? Có nên...”

Hắn ra vẻ hạ thủ.

Quan hệ giữa Vạn Diệu tông và Ngũ Nguyên tông khá kém.

Vừa hay dưới trướng Ninh Dạ cũng có vài người của Ngũ Nguyên tông, có người định nhân cơ hội xuất thủ, lúc về cũng coi là công lao.

Khổ nỗi Phượng Tiên Lung chỉ lạnh nhạt đáp: “Suốt ngày nghĩ chuyện đả kích đối thủ, thế thì làm sao trưởng thành được. Lần này tới đây quan trọng nhất là đạt được thứ hạng tốt một chút, kiếm được một số bảo vật. Hiếm có lần tỷ thí Thiếu Tú nào mà mọi người chịu bỏ qua xích mích, liên thủ hành động. Nếu chúng ta ra tay, phá hoại liên minh này, sẽ thành tội nhân trong mắt tất cả mọi người. Ta không muốn nhận tội danh này.”

Đệ tử Vạn Diệu tông đành hậm hực cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ: Liên minh thế này thì có lợi ích quái gì với ông đây, chẳng thà đả kích đối thủ một chút, lúc về còn được tông môn khen thưởng.

Khổ nỗi Phượng Tiên Lung là đệ tử chân truyền, địa vị cực cao, hắn chỉ có thể cúi đầu nghe lệnh.

Thật ra môn phái nào cũng có chuyện tương tự, có điều người nhà của Ninh Dạ quá đông, khiến cho chuyện “nội bộ bất nhất, một lũ ô hợp” hoàn toàn không thành vấn đề.

Thấy người của mình càng lúc càng đông, Ninh Dạ cũng chẳng buồn giấu giếm nữa.

Y nói thẳng: “Đi thôi, tới lấy Càn Dương tán!”

Càn Dương tán là một trong mười món thần khí mà Tử Cực cung đặt trong núi.

Có người lấy làm lạ: “Đáng lẽ phải bắt tay vào từ pháp bảo nhất phẩm chứ? Tuần tự từng cái một."

Ninh Dạ nhổ nước bọt: “Tuần tự cái chó gì. Bắt đầu từ bây giờ, tiến hành càn quét. Cứ thấy là lấy hết!”