← Quay lại trang sách

Chương 1230 Tỷ thí Thiếu Tú 13

Ngân Tinh La Hán đã bắt đầu ra tay ngăn cản rồi, giờ mà còn tuần tự không khéo lại xảy ra vấn đề gì. Ninh Dạ nhanh chóng quyết định, đầu tiên cứ lấy được thứ tốt nhất đã rồi tính.

Trong lòng Ngân Tinh La Hán đã nhỏ máu.

Nói đúng hơn không phải chỉ trong lòng hắn đổ máu.

Mà là toàn bộ Tử Cực cung.

Trên khán đài, vô số đại lão châu đầu lại.

Trong mắt là Ninh Dạ và đội ngũ tu sĩ của y.

Đã lớn mạnh tới ba trăm người.

Hiển nhiên đây đã là nhánh lực lượng cường đại nhất trong Tử Cực sơn, mà tác phong của bọn họ cũng hệt như lực lượng, cường đại, bá đạo.

Cứ thấy là ào ào càn quét!

Hoặc gia nhập, hoặc là cút!

Không có lựa chọn thứ ba.

Còn bảo vật cũng là đi tới đâu dọn sạch tới đó.

Không có tuần tự nhị phẩm trở lên gì, tới đâu đánh đó.

Chẳng khác nào giặc cướp vào thôn, không lưu lại tới một mảnh ngói.

Tình hình như vậy, ngay cả những đợt tỷ thí Thiếu Tú lần trước cũng là hiếm thấy.

Dù sao tối đa chỉ có năm đồng môn đi chung, nói cách khác hơn ba trăm tu sĩ là phải có ít nhất bảy tám mươi môn phái phối hợp mới được. Nhiều môn phái như vậy thường có tranh chấp với nhau, vì vậy khó mà liên hợp được.

Độ khó trong chuyện này thậm chí còn hơn cả Vạn Pháp vượt cấp khiêu chiến Vô Cấu.

Nhưng Ninh Dạ lại làm được.

Ngay cả Huyền Vụ Tiên Tôn cũng không khỏi lắc đầu: “Thằng nhóc này cũng có chút năng lực đấy.”

Nhạc Tâm La che miệng: “Có thể coi là sức hút của hắn.”

Huyền Vụ Tiên Tôn liếc mắt nhìn Ngân Tinh La Hán bên cạnh cười nói: “Nhưng e là có người sẽ không vui.”

Ngân Tinh La Hán hừ một tiếng: “Khổ Thiên Tôn, Nghiễm Lăng Tiên Tôn, Ngọc Môn Thượng Nhân, Hạo La Tiên Tôn, các ngươi cứ thế nhìn đệ tử của nhà mình nghe lệnh người khác à?”

Hắn gọi liền vài vị đại năng, hiển nhiên đang hy vọng bọn họ ra tay ngăn cản.

Khổ Thiên Tôn vẫn giữ cái vẻ âu sầu: “Ta cũng muốn ngăn cản, khổ nỗi đâu thể truyền âm như ai đó.”

Ngân Tinh La Hán ngớ người.

Đúng rồi, đại trận ở đây là do Tử Cực cung bố trí, đương nhiên không phải trận pháp bình thường, cho dù là đại năng Nhân Hoàng cũng không thể đột phá đại trận truyền âm cho đệ tử nhà mình. Dù sao, nếu làm như vậy tỷ thí Thiếu Tú sẽ thành giải đấu gian lận.

Ngân Tinh La Hán làm được là vì đại trận do nhà mình bố trí, lưu lại cửa sau. Có điều chuyện như vậy tuy ai ai cũng làm, nhưng không thể nói ra ngoài miệng, chỉ xem như lợi ích của chủ nhà.

Thân là chủ nhà, là người phải chi trả, không có chút lợi ích riêng thì cũng khó nói.

Nhưng người khác thì không có cái lợi này, không thể ngăn đệ tử nhà mình, cho nên...

Khoảnh khắc đó Ngân Tinh La Hán suýt nữa hô lên để ta mở cửa sau cho các ngươi, bảo đệ tử nhà các ngươi đừng đi theo Ninh Dạ nữa.

Khổ nỗi Huyền Vụ Tiên Tôn đang cười híp mắt nhìn hắn, đôi mắt đã híp tới mức vừa hẹp vừa dài, lời đã tới mép rồi, vòng vo nửa ngày mà chung quy lại không nói ra được.

Cuối cùng đành phải thở dài một tiếng.

Bên này hắn đang rầu rĩ đau đớn khó chịu, bên phía Ninh Dạ đã cuộn cuộn hành quân, sắp quét sạch một phần ba khu vực, ngay cả thần khí cũng chiếm được ba món.

Ba trăm đệ tử tinh anh liên thủ đúng là không phải chuyện đùa, Ninh Dạ không cần thể hiện thực lực thật sự, chỉ riêng nhân số đã nhấn chìm đối phương.

Đám yêu thú Vô Cấu kia tuy cường đại nhưng trong tình huống không thể giết người, thực lực bị giới hạn, kết quả là lần lượt bị đánh bại, bảo vật đang bảo vệ cũng bị cướp mất.

Thi thoảng lại có chỗ không phải yêu thú bảo vệ mà là trận pháp bảo vệ, thế thì càng đơn giản: Ai mà ngờ tên Ninh Dạ chết tiệt này còn là cao thủ trận đạo.

Y chẳng cần ai khác, cứ thế ung dung đi tới, ung dung lấy bảo vật đi.

Ngay cả Diệu Pháp Vô Thượng Trí Tuệ Tiên Tôn của Vạn Diệu tông cũng kinh ngạc hỏi Nhạc Tâm La: “Chẳng lẽ tạp học của sư đệ ngươi là trận đạo?”

Nhạc Tâm La nghĩ thầm, làm sao ta biết được? Trước đây có thấy hắn học đâu, nhưng lời tới miệng lại thành: ” Đương nhiên rồi, ta đích thân dạy đấy.”

Thế là Diệu Trí Tiên Tôn hừ khẽ một tiếng: “Nếu là ngươi dạy thật, chắc chắn hắn không có thủ đoạn như vậy.”

Mẹ nó, ngươi có ý gì? Nhạc Tâm La trừng mắt nhìn Diệu Trí Tiên Tôn.

Diệu Trí Tiên Tôn không buồn để ý tới cô nàng nữa, chỉ liếc mắt nhìn Nguyệt Linh Tiên và Phượng Tiên Lung, thở dài một tiếng: “Tiên Lung từng ở gần Kiến Nghiệp thành, chắc cũng quen biết với Ninh Dạ.”

Cái gì?

Ngân Tinh La Hán kinh hãi: “Sao ngươi không nói sớm?”

Diệu Trí thản nhiên đáp: “Chuyện hôm nay không phải trùng hợp, xem ra mấy năm trước đã mưu đồ rồi.”

Diệu Trí Tiên Tôn là người rất thông minh, vì vậy vô thức suy đoán tất cả mọi chuyện đều do Ninh Dạ thu xếp từ trước.

Nhưng đây đúng là nguyên nhân rất hợp lý.