Chương 1232 Tỷ thí Thiếu Tú 15
Thấy Ninh Dạ đi tới, con vượn cười ha hả nói: “Lũ nhóc con các ngươi đừng hòng tơ tưởng Cấm Tuyệt Cổ Côn này. Cút đi, nếu dám tiến thêm một bước, không khéo ta phải tiễn các ngươi khỏi trận tỷ thí lần này.”
Cây Cấm Tuyệt Cổ Côn này chính là một trong hai món thần khí còn lại: Thần khí thượng phẩm.
Ninh Dạ chẳng buồn nhiều lời với nó, vung tay nói: “Lên!”
Ba trăm tu sĩ trẻ tuổi ào ào xuất thủ.
Đừng nhìn đám tu sĩ này tu hành không lâu, mỗi người đều là tinh anh trong môn phái, thực lực cường đại.
Mà từng trận chiến đấu trước kia khiến cho trình độ phối hợp với nhau tăng cường, tiến lui điều độ, liên thủ nhịp nhàng, uy lực sánh ngang Vô Cấu, ầm ầm đánh xuống, ngay cả con vượn khổng lồ kia cũng không khỏi nhướn mày: “Đánh hay lắm!”
Nói xong vươn cánh tay vượn, nâng thanh Cấm Tuyệt Cổ Côn kia đập thẳng về phía đám người.
Vòng phòng hộ tiên lực do ba trăm tu sĩ phối hợp tạo thành lại bị một côn của nó đập nát.
Cấm Tuyệt Cổ Côn là cây côn phá pháp thuật, chuyên khắc chế tiên pháp, nhưng không có hiệu quả gì đối với thần thông. Tu sĩ Vạn Pháp còn chưa đạt tới trình độ sử dụng được thần thông, vì vậy Cấm Tuyệt Cổ Côn này là khắc chế của bọn họ. Thời khắc này con vượn khổng lồ vung cây côn lớn, múa như cuồng phong vũ bão, tiên pháp gì cũng bị nhát côn của nó phá bỏ.
Cũng may nó không thể giết người, bằng không đập một gậy xuống, chết mấy hơn chục người còn là ít.
Nhưng cho dù như vậy, con vượn khổng lồ kia ra tay hung bạo, chỉ trong chớp mắt đã có vài tu sĩ bị nó đánh bay ra ngoài, không cách nào tham gia thi đấu nữa.
Thấy cảnh này, mọi người trên khán đài cũng kinh ngạc.
Huyền Vụ Tiên Tôn cả giận nói: “Ngân La Hán, ngươi lại chơi xấu. Yêu thú bảo vệ không được phép sử dụng thần vật.”
Ngân Tinh La Hán cười lạnh: “Ta không chơi xấu, trong tình huống bình thường thì đúng, nhưng tình huống đặc biệt thì được."
“Tình huống đặc biệt gì? Trong quy tắc của tỷ thí Thiếu Tú làm gì có cái này!” Nhạc Tâm La cả giận nói.
“Ai bảo không có?” Ngân Tinh La Hán nói ngay: “Nếu bảo vật và yêu thú bảo vệ gắn bó vận mệnh, vui buồn có nhau, vinh nhục nhất thể, thế thì là lực lượng của bản thân.”
Cái gì?
Mọi người kinh ngạc.
Đúng rồi!
Đúng là tỷ thí Thiếu Tú có quy củ này.
Do rất nhiều bảo vật vốn có quan hệ với yêu thú, có một số bảo vật lại dùng chính xương của yêu thú gia công thêm thứ khác tạo thành.
Trong tiên giới, để tăng cường bản thân có thể dùng mọi cách. Cái gì mà rút một cây xương sống của mình ra luyện thành pháp bảo, đó là chuyện rất bình thường: Trong tình huống này ngươi không thể nói ta dùng pháp bảo đánh với ngươi là không công bằng. Dù sao người ta cũng dùng tính mạng mình luyện hóa thành, cũng phải trả giá không ít.
Vì vậy trong trường hợp này, yêu thú bảo vệ sử dụng thần vật là hoàn toàn hợp lý.
Chẳng qua Cấm Tuyệt Cổ Côn thì liên quan gì tới con vượn khổng lồ kia?
Mọi người quay sang nhìn Ngân Tinh La Hán.
Ngân Tinh La Hán hừ một tiếng: “Cấm Tuyệt Cổ Côn cấm chỉ tiên pháp, chỉ tiếc là uy lực của nó vẫn không đủ. Hoang Cổ Cự Viên này có thần lực bẩm sinh, truyền huyết mạch của mình vào trong, tăng cường uy lực của Cấm Tuyệt Cổ Côn, vì vậy vốn không liên quan, nhưng giờ thì có.”
Mẹ nó!
Ngươi được lắm!
Còn dám lách luật lợi dụng quy tắc như vậy nữa.
Huyền Vụ Tiên Tôn cũng vui vẻ: “Được, xem như ngươi lợi hại, thế thì bỏ qua Cấm Tuyệt Cổ Côn này cũng được.”
Hắn thì chẳng để ý.
Bớt một thần khí cũng chẳng sao, nhưng Ngân Tinh La Hán đâu chịu bỏ qua?
Tử Cực cung chứng kiến Ninh Dạ càn quét suốt cả chặng đường, không phải không có chuẩn bị.
Bọn họ đã nghĩ rất rõ ràng.
Ngươi định đánh bại tất cả mọi người, thu thập toàn bộ tài nguyên của bọn họ, cướp một lượt hết ba phần mươi à?
Cũng được.
Cho ngươi cướp, sau đó đánh ngươi ra khỏi trận tỷ thí này.
Cho dù ngươi mang hết bảo vật ra ngoài, không có thứ hạng thì thu hoạch này vẫn là nước chảy bèo trôi.
Ngược lại ngươi khiến những người khác không lấy được thứ gì, cứ thế Tử Cực cung cũng không tổn thất gì.
Chính vì vậy, thật ra con vượn khổng lồ này không phải chỉ bảo vệ Cấm Tuyệt Cổ Côn mà là để đối phó với Ninh Dạ.
Lúc này trong Tử Cực sơn, cổ côn như ngọn núi chọc trời đè xuống, khuấy động càn khôn, càn quét tất cả tu sĩ, thanh côn đã nhắm thẳng vào Ninh Dạ.
“Chết đi!” Con vượn gầm lên điên cuồng.
Nó đã nhận được mệnh lệnh từ lâu, cần phải đánh Ninh Dạ ra khỏi trận tỷ thí lần này, nếu thật sự không được, giết cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần giải quyết Ninh Dạ, tất cả đều dễ làm. Đến lúc đó Tử Cực cung sẽ ngấm ngầm bao che cho nó.
Có ý chỉ đó, con vượn đâu thèm lưu thủ với Ninh Dạ, một côn như phá thiên giáng xuống, không khéo đại năng Vô Cấu đứng đây cũng bị đánh chết.