Chương 1234 Tỷ thí Thiếu Tú 17
Nói toạc ra là, lúc đó y chế tạo Ô Hoàn châu giả nhưng thực chất là lén lút đánh cắp quyền hạn của trận pháp dịch chuyển. Như vậy có thể giải thích được vì sao hắn có thể điều động lực lượng của đại trận bảo hộ, giáng thiên lôi trừng phạt con vượn khổng lồ kia.
Ta có quyền hạn mà!
Đương nhiên quyền hạn cũng không thể dùng linh tinh, nếu con vượn không làm trái quy tắc muốn giết Ninh Dạ, như vậy Ninh Dạ cũng không thể giết nó.
Ngân Tinh La Hán không ngờ mọi chuyện lại diễn ra theo chiều hướng này, lập tức đờ đẫn: “Tức là... tức là...”
Diệu Trí Tiên Tôn mỉm cười: “Không sai, người ta đã tính trước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Khà khà, Huyền Vụ sư huynh, Nhạc sư muội, tạm không bàn thiên phú của vị sư đệ nhà các ngươi xuất sắc ra sao, tâm tư thì linh hoạt lắm đấy.”
Nhạc Tâm La cười ha hả: “Đương nhiên rồi, ngươi không xem thử là sư đệ của ai dẫn tới.”
Huyền Vụ Tiên Tôn thì hừ một tiếng: “Tâm tư linh hoạt thật, nhưng tiếc là trình độ Huyễn đạo còn kém đôi chút, nếu chuyên tâm tu hành Huyễn đạo của ta, đáng lẽ không cần để con Huyễn Ly thố kia chết thay.”
Hắn làm vậy cũng coi như cho Ngân Tinh La Hán một bậc thang đi xuống.
Tỷ thí Thiếu Tú lần này, Lang Gia các thu hoạch khổng lồ, cảm giác bất mãn với Tử Cực cung cũng tiêu trừ không ít, lúc này ra vẻ rộng lượng, đương nhiên cũng có ý hy vọng Ngân Tinh La Hán đừng giở trò nữa.
Bên này, Ninh Dạ mượn Kiếp Đạo Thiên Lôi giết chết con vượn khổng lồ kia, trực tiếp thu nguyên thần, đoạt lấy thân thể máu thịt, nhưng không luyện hóa hấp thu mà hòa máu thịt vào cây Cấm Tuyệt Cổ Côn này.
Lúc trước Cấm Tuyệt Cổ Côn đã được truyền huyết mạch của con vượn, lúc này hấp thu thêm, uy lực lại càng tăng cường.
Về phần nguyên thần, Ninh Dạ tự nuốt, không chỉ tăng cường tu vi, tiện thể khống chế luôn Cấm Tuyệt Cổ Côn này: Bây giờ Ninh Dạ đã có thể sử dụng thần vật này trong tỷ thí Thiếu Tú.
Thời khắc này, Ninh Dạ nhìn lên trời, đột nhiên nói: “Cấm chế của cây côn này đã được giải trừ, dựa theo quy củ, ta có thể sử dụng. Nhưng xưa nay ta làm việc luôn có giới hạn của mình. Nếu chủ của món đạo binh không dùng âm mưu, ta có thể tiếp tục sử dụng thủ đoạn hiện tại ứng phó. Nếu nó làm trái quy tắc thì đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong đã dẫn đám người đi tiếp.
Chỉ còn lại món thần khí cuối cùng, cũng là món quan trọng nhất, cho dù thế nào Ninh Dạ cũng phải lấy được.
Thần khí cuối cùng tên là Ngọc Giao châu, chính là một thần vật hệ thủy, nghe nói nó xuất phát từ một con giao yêu thiên phú cực kỳ xuất chúng, sau khi con yêu vật này chết đã ngưng tụ ra hạt châu, được Tử Cực cung luyện chế thành pháp bảo tam phẩm, sau đó rơi vào tay Tử Cực Thánh Tôn.
Tử Cực Thánh Tôn dùng bảo vật này tu hành, nhập đạo, khi bản thân thành Thánh cũng kéo bảo vật này lên thành một món thần khí ẩn chứa đại đạo. Chính vì vậy, tuy nó là một trọng bảo hệ thủy nhưng thực chất là lại là thần binh Kiếp đạo.
Nghe nói chỉ cần sử dụng thần khí này là có thể thi triển bất tứ tiên pháp hệ thủy nào, còn có thể dẫn dắt Kiếp Đạo Thiên Lôi, nhưng uy lực của Kiếp Đạo Thiên Lôi ra sao phải xem bản thân.
Sau khi Tử Cực Thánh Tôn tới thượng giới, vật này không còn tác dụng gì với hắn, cho nên để lại trong Tử Cực cung, tuy không phải thần vật trấn phái của Tử Cực cung nhưng cũng là thần binh đại đạo hiếm thấy.
Ngay cả trong Cửu Đại Phái cũng không có nhiều thần binh đại đạo, xưa nay cửu phái vẫn nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lần này đem ra chỉ vì tỷ thí Thiếu Tú.
Đối với Tử Cực cung mà nói, mất thần khí khác tuy đau lòng nhưng còn chưa động tới gân cốt; nếu Ngọc Giao châu không còn thì đau tới mức như cắt thịt róc xương.
Trong tình huống như vậy, Ninh Dạ cũng biết Tử Cực cung sẽ nghĩ đủ mọi cách ngăn cản mình lấy được
Ngọc Giao châu nằm trên một tảng đá lớn chính giữa Ngọc Đái hà, đại yêu bảo vệ nơi này vốn cảnh giới Niết Bàn nhưng rơi xuống Vô Cấu đỉnh phong, thực lực cực mạnh.
Đương nhiên Ninh Dạ vẫn không để vào mắt, nếu không phải có nhiều đại lão đang nhìn, y dốc toàn lực thi triển Huyễn đạo, cho dù chỉ một mình y cũng có thể đoạt được Ngọc Giao châu kia.
Lúc trước Ninh Dạ đã tới mấy lần, biết rõ vị trí, chẳng qua lúc đó còn chưa chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ còn lại một món này, đương nhiên không do dự.
Dọc đường đi Ninh Dạ nghĩ tới rất nhiều phương pháp ngăn cản của Tử Cực cung, chẳng qua y tính toán ngàn vạn mà cuối cùng vẫn không ngờ được Tử Cực cung lại chọn cách...
Bên Ngọc Đái hà.
Đám người Ninh Dạ nhìn tảng đá trống rỗng giữa sông, ai nấy kinh ngạc.
“Mẹ nó! Còn có thể ôm bảo vật chạy trốn?” Phong Đông Lâm không nhịn được mở miệng mắng.