← Quay lại trang sách

Chương 1235 Tỷ thí Thiếu Tú 18

Chiêu này thật quá hèn hạ!

Nhìn mặt sông trống rỗng, Ninh Dạ cũng vui vẻ.

Được lắm, Tử Cực cung, các ngươi được lắm.

Thế này là không cần thể diện nữa rồi?

Lệnh cho yêu thú mang bảo bối bỏ trốn, thế mà các ngươi cũng làm dược.

Đừng nói là hắn, đám khán giả trên khán đài đã trừng mắt nhìn Ngân Tinh La Hán.

Ngân Tinh La Hán vẫn cứng đầu nói: “Thế này đâu có sai quy tắc. Dựa theo quy định của giải đấu, có lên có xuống, có được có mất, đây là đạo cân bằng tự nhiên.”

“Hừ, nói hay lắm.” Nhạc Tâm La cười lạnh.

Ngân Tinh La Hán nói vậy thật ra không phải quy tắc công khai mà là quy tắc ngầm.

Chủ yếu dùng để phán đoán một số tình huống đặc biệt.

Nhu trước đây từng nói, từng có một đại yêu đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, đấu đá lung tung, như vậy người quản lý để giữ cho cuộc thi được tiếp tục tiến hành, nhất định phải giáng kiếp lôi giết chết.

Vấn đề là đại yêu này chuyện rồi, phải xử lý bảo vật nó bảo vệ ra sao?

Dẫu sao cũng không thể tặng không cho người khác theo kiểu dựa vào vận may?

Trong tình huống như vậy, bên quản lý có thể tạm thời phái một yêu thú khác tới bảo vật. Yêu thú cấp cao không xuống được, vì yêu thú cấp cao tới bảo vệ tức là có một bảo vật không ai canh gác, thường sẽ phái yêu thú cấp thấp tới bảo vệ, bảo vật rác rưởi bị ai lượm thì không cần để ý.

Nhưng nếu như vậy sẽ là không công bằng, thường thì bên quản lý sẽ dùng quy tắc tạm thời tăng cường hoặc cho thêm lợi ích gì khác, ví dụ như được pháp sử dụng bảo vật này trong thời gian có hạn.

Nói chung sẽ căn cứ theo tình huống đặc biệt mà cân bằng lại.

Ninh Dạ lấy một mạch chín món thần khí, hơn nữa đại trận bảo vệ cũng bị y lợi dụng, mấu chốt nhất là còn hợp tính hợp lý, không sai quy tắc, không phá quy củ.

Trong tình huống này, Tử Cực cung lựa chọn cách thức đáng khinh thường nhất: Đại yêu bảo vệ đột nhiên “tẩu hỏa nhập ma”, thực lực sa sút, tạm thời không thể bảo vệ thần khí, ngược lại phái một yêu thú khác tới bảo vệ.

Đồng thời yêu thú này thực lực hơi kém, thế là phải cân bằng quy tắc.

Cân bằng quy tắc ra sao do Tử Cực cung định đoạt.

Ôm bảo vật bỏ trốn!

Đây chính là cách cân bằng của Tử Cực cung.

Ngươi không tìm được, ta xem ngươi đoạt bảo vật thế nào.

❖ ❖ ❖

Bên Ngọc Đái hà, Ninh Dạ lắc đầu cười nói: “Ta cũng phái phục, quả nhiên chỉ cần bỏ qua thể diện thì cái gì cũng làm được.”

Những người khác cũng bó tay.

Phong Đông Lâm cười nói: “Ninh thiếu gia, xem ra Tử Cực cung cũng bị ngươi dọa sợ rồi. Bây giờ thì hay rổi, yêu thú bảo vệ ôm thần vật chạy trốn, chúng ta còn không biết ai là yêu thú chịu trách nhiệm bảo vệ, ta nghĩ Ngọc Giao châu kia cũng không công khai hiện thân. Lần này ngừng ở đây thôi.”

“Đúng vậy, ngừng ở đây thôi.” Mọi người cùng nói.

“Ồ, hình như chỉ còn cách này thôi.” Ninh Dạ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Được rồi, dù sao đi nữa lần này cũng phải cảm tạ mọi người. Xem ra lần này Ninh Dạ ta sẽ có hy vọng đoạt ngôi đầu bảng, Ninh Dạ không dám quên ân tình hỗ trợ của chư vị, đợi có phần thưởng, đương nhiên không thể thiếu phần của mọi người.”

“Đa tạ Ninh thiếu gia!” Cho dù y nói thật hay nói dối, mọi người cũng lên tiếng tâng bốc.

Dù sao đi nữa, lần tỷ thí Thiếu Tú này coi như mọi người được mở mang tầm mắt.

Tinh anh cách phái thường xưng vương trong môn phái của mình, xưa nay luôn mang tâm thái cao ngạo, mắt cao hơn đầu, đến lúc cuộc đời cho họ một đòn đau, bọn họ mới thu liễn vẻ kiêu ngạo của mình.

Thế nhưng đòn roi của cuộc đời thường quá mạnh, bất cẩn chút thôi là ngủm củ tỏi.

Còn lần này, ít nhất bọn họ không cần chịu đòn quá nặng mà đã được thấy trên người còn có người, trên trời còn có trời, chuyện này có lợi ích cực lớn đối với tâm thái của họ. Có lẽ đây cũng là một trong những mục đích tổ chức tỷ thí Thiếu Tú.

Vì vậy đám thiếu niên anh tài thường được người khác nịnh nọt, giờ cuối cùng cũng biết cách nịnh nọt người khác, khiến đại lão các phái đang quan sát cũng cảm khái không thôi.

Do còn nửa ngày mới kết thúc, nhưng trong Tử Cực sơn còn một ít “rác rưởi”, vì vậy mọi người nghĩ nên tách ra, mỗi người tự thử vận may.

Sau khi để lại phương thức liên lạc của mình cho Ninh Dạ, đội ngũ ba trăm người đã giải tán hơn nửa.

Phong Đông Lâm, Phượng Tiên Lung cũng vờ vịt khách khí với Ninh Dạ một hồi, sau đó dồn dập rời khỏi.

Cuối cùng trên bờ sông chỉ còn lại bốn người Ninh Dạ, Lâm Lang, Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp.

Bốn người ngồi ở bờ sông, nhìn bầu trời dần tối, Ninh Dạ nói: “Trong núi không còn gì hay, hay là đêm nay phu thê bốn chúng ta cùng nghỉ lại trong núi.”

Nói xong tiện tay thi pháp, một căn nhà nhỏ hiện lên giữa đất bằng.