Chương 1236 Lựa chọn 1
Thấy cảnh này, Trì Vãn Ngưng cực kỳ xấu hổ: “Sao chỉ có một phòng thôi?”
Ninh Dạ cười ha hả, trái ôm phải ấp: “Phu thê ân ái, làm sao lại ngủ riêng cho được."
Nói xong đã kéo ba người vào trong phòng.
Lâm Lang cũng tức tối xấu hổ: “Đừng mà, bên ngoài còn có người nhìn đấy.”
Ninh Dạ thả một làn sương: “Thế này được chưa? ’
“Chút thủ đoạn đó của chàng mà đòi lừa gạt Niết Bàn, Nhân Hoàng?” Công Tôn Điệp khinh thường.
“Ai da, không lừa được Niết Bàn Nhân Hoàng, nhưng dẫu sao người ta cũng là tiền bối đại năng, chắc không đến mức thấp kém như vậy đâu. Ba vị nương tử, ai trước đây?”
“Đáng ghét.”
“Muội trước, muội trước."
“Đừng mà.”
“Thôi tỷ trước đi.”
“Ai da, đừng lột y phục của ta.”
“Đúng vậy, người ta sẽ tự cởi mà.”
“Muội nói lăng nhăng gì đáy.”
“Đừng mà...”
Dưới làn sương, trong căn nhà nhỏ.
Tiếng nói nói cười cười trêu trêu ghẹo ghẹo vang lên.
Trên khán đài, đám đại lão trợn mắt há hốc mồm, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Gương mặt già của Khổ Thiên Tôn đã không còn sầu khổ, mà là ngơ ngơ ngác ngác nhìn căn phòng.
Thiên nữ ơi!
Hai vị thiên chi kiều nữ của Nhật Diệu các ta.
Sao... sao các ngươi chẳng rụt rè chút nào vậy?
Cho dù có muốn ở bên Ninh Dạ, cũng không cần làm vào lúc này, nơi này chứ?
Làn sương đen của Ninh Dạ không lừa được mắt hắn, nhà đá cũng không ngăn được ánh nhìn, nhưng chính vì vậy hắn thấy rõ...
Bọn họ thật sự cởi quần áo.
Hơn nữa... hơn nữa còn bắt đầu...
Trời đất ơi!
Khổ Thiên Tôn không nhịn được che mặt.
Đột nhiên nhớ ra điều gì, quát lớn một tiếng: “Không được nhìn!”
Nói xong chỉ vào Tử Cực sơn, một luồng hào quang chiếu rọi, che khuất khu vực này.
Huyền Vụ Tiên Tôn cũng nhíu mày, thật ra hắn không thích Ninh Dạ phong lưu trong tình huống như vậy, khổ nỗi đang ở bên ngoài, không thể can thiệp vào trong, đành phải ra tay, một làn sương tiếp tục che chắn.
Hai vị đại năng Nhân Hoàng ra tay che đậy, lần này thì không ai thấy nữa rồi.
Có mấy người còn may, có mấy người tặc lưỡi lắc đầu: “Đúng là hẹp hòi, xem một chút có chết ai.”
Nghiễm Lăng Tiên Tôn lại lắc đầu; “Lần tỷ thí Thiếu Tú này chắc sẽ nổi danh rồi. Người đầu bảng Thiếu Tú đoạt chín thần khí, không chỉ có vậy còn ngang nhiên dâm loạn với thiên nữ nhà mình và thiên nữ Nhật Diệu các trong giải đấu, hành động hoang đường, đồn ra ngoài khéo người ta cười tới rụng răng. Nhưng cũng may, đằng nào thì người mất mặt cũng không phải Hằng Vũ tông ta."
Nói xong lại nở nụ cười.
Diệu Trí Tiên Tôn bên cạnh lại mỉm cười: “Nghiễm Lắng à, ngươi thật sự nghĩ là Ninh Dạ và ba cô bé sẽ làm chuyện như vậy vào lúc này ư?”
“Hả?” Nghiễm Lăng Tiên Tôn ngớ người.
Quay đầu lại nhìn làn sương mờ ảo khó mà nhìn xuyên qua, như đang suy tư, đột nhiên nghĩ tới điều gì, hạ giọng nói: “Không phải chứ? Chẳng lẽ là..."
Diệu Trí Tiên Tôn liếc mắt nhìn Ngân Tinh La Hán đang cau mày suy tư, cười nói: “Còn bốn canh giờ nữa là hừng đông. Sư huynh có muốn đánh cược với ta một phen không?”
“Đánh cược gì?”
“Ta cược bọn họ sẽ lấy được Ngọc Giao châu.”
Nghiễm Lăng Tiên Tôn cười ha hả: “Cái đó thì ta không cược với ngươi, có cược thì cược xem trong bao lâu."
“Thế tức là Nghiễm Lăng sư huynh cũng không coi trọng Tử Cực cung à?”
“Nếu thằng nhóc kia đã dám làm thế, chắc cũng có tự tin sẽ làm được.”
“Được rồi, ta cược trong hai canh giờ bọn nhỏ sẽ lấy được.”
“Được.” Nghiễm Lăng Tiên Tôn lấy một món pháp bảo siêu nhất phẩm ra đặt lên bàn.
Diệu Trí khá bất mãn: “Cược thế thôi à?”
“Cược nhỏ mới vui.” Nghiễm Lăng Tiên Tôn cũng là cáo già, cười hì hì nói: “Cược lớn hại người.”
Trong khi đang trò chuyện, trong giới đột nhiên xuất hiện một luồng hào quang xông thẳng lên trời, ngay cả pháp thuật mà Khổ Thiên Tôn và Huyền Vụ Tiên Tôn bố trí cũng không ngăn cản nổi.
“Đây là...” Mọi người ngạc nhiên.
Ngân Tinh La Hán bật thốt lên: “Ngọc Giao châu? Không thể nào?”
Lần này ngay cả Diệu Trí Tiên Tôn cũng choáng váng: “Nhanh vậy à? Không phải chứ?”
Chơi trốn tìm với Ninh Dạ, rõ ràng là chuyện ngu ngốc.
Vấn Thiên thuật suy tính, toàn bộ Tử Cực sơn chỉ có mỗi một món thần binh đại đạo, thế là khi mọi người còn chưa giải tán thì Ninh Dạ đã biết nó ở đâu.
Ngay dưới lòng sông, trong bụng một con ngư yêu nho nhỏ.
Tử Cực cung cũng am hiểu sâu sắc đạo lý chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Tiếc là vô dụng, chỉ khiến Ninh Dạ đi thêm vài bước mà thôi.
Đùa bỡn trong phòng cuối cùng chỉ để che giấu, mượn tay Huyền Vụ Tiên Tôn và Khổ Thiên Tôn che giấu: Ninh Dạ biết bọn họ tuyệt đối không thể để một nam ba nữ đệ tử nhà mình đóng phim trước mắt mọi người.
Vì vậy sau khi hai người ra tay, Ninh Dạ cũng phát hiện.
Tiếp đó...
Tiếp đó chẳng có gì.
Tùy ý thi triển pháp thuật bắt lấy ngư yêu kia, lấy Ngọc Giao châu, thế là xong việc.