← Quay lại trang sách

Chương 1237 Lựa chọn 2

Cho nên khi làn sương tan đi, đám đại lão trên khán đài đã thấy căn phòng biến mất, chỉ còn Ninh Dạ và Ngọc Giao châu trong tay y, cùng với vẻ mặt tươi cười của y.

Ngân Tinh La Hán đầu váng mắt hoa, có cảm giác muốn ngất xỉu.

Khổ nỗi tu vi quá mạnh, muốn ngất cũng không nổi.

Lòng đau bằng chết.

Hào quang cũng kéo đám người Phong Đông Lâm chưa đi xa trở lại.

Phong Đông Lâm nhìn Ngọc Giao châu trong tay Ninh Dạ, cũng bó tay: “Tìm đâu ra thế?”

“Ngay dưới đáy sông.” Ninh Dạ chỉ dưới sông: “Ta nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, không khéo Ngọc Giao châu ở ngay bên dưới. Ta thử một chút, không ngờ lại đúng.”

Trong Tử Cực cung, một tiếng gầm thét vang lên: “Tên khốn kiếp nào nghĩ ra đấy. Nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất cái chó chết gì, chó chết, chó chết!!!”

Hiển nhiên, có người sắp chịu xui xẻo rồi.

❖ ❖ ❖

Cho dù tâm trạng ra sao, tỷ thí Thiếu Tú chưa kết thúc, tranh tài vẫn tiếp tục.

Thi đấu đã tiến với thời gian nhàn rỗi cuối cùng, thế nhưng hứng thú của Ninh Dạ vẫn chưa giảm, tiếp tục càn quét, chẳng qua lần này không hành động với quy mô lớn nữa mà là thấy quái đánh quái, thấy người cướp người.

Do ba bốn trăm tu sĩ Thiên Tằm cũng đang làm chuyện tương tự, sau đó lại thua dưới tay Ninh Dạ, vì vậy tỷ thí Thiếu Tú còn chưa kết thúc thì một mình Ninh Dạ đã ôm tới tám phần mười tài nguyên.

Nói một câu châm chọc: Tử Cực cung đưa mười sọt bảo vật, mình Ninh Dạ chiếm tám sọt.

Còn hai sọt, một thì trong tay một số người không bị Ninh Dạ đánh bại như Tử Lão, Dương Cực Phong, Tân Tiểu Diệp, trong đó Tân Tiểu Diệp có nhiều nhất, dẫu sao cô cũng là đệ tử Tử Cực cung, coi như Ninh Dạ để lại an ủi Tử Cực cung.

Tới khi ánh mặt trời ló lên, cũng là lúc tỷ thí Thiếu Tú kết thúc.

Sau câu nói kết thúc uể oải của Ngân Tinh La Hán, đệ tử trong núi dồn dập ra ngoài, lên trên khái đài.

Tất cả mọi người đều nhìn Ninh Dạ.

Huyền Vụ Tiên Tôn còn nói: “Thằng nhóc được lắm.”

Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “May mắn thôi.”

“Ha ha, ta cũng muốn được may mắn nhu thế.” Huyền Vụ Tiên Tôn cười nói.

Sau đó hắn không nói gì thêm mà quay sang Ngân Tinh La Hán: “Bắt đầu đi.”

Ngân Tinh La Hán sắc mặt tái xanh, vẫy tay một cái, những bảo bối mà Ninh Dạ lấy được đã trải ra trên đài.

Tu sĩ tính điểm hô to như nhà giám định của cửa hiệu cầm đồ: “Mười món thần khí, mười sáu pháp bảo siêu nhất phẩm, hai mươi pháp bảo nhất phẩm, bảy mươi pháp bảo nhị phẩm, hai trăm mười pháp bảo tam phẩm...”

Đùng!

Hắn còn chưa hô xong đã bị Ngân Tinh La Hán đập bay ra ngoài.

Tu sĩ tính điểm ngây ngốc, không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Ngân Tinh La Hán nhìn thẳng vào Ninh Dạ nói: “Ninh Dạ, lần này ngươi là đầu bảng, dựa theo quy củ, ngươi có thể lấy được ba phần mười. Nhưng ta hy vọng ngươi hiểu...”

Ninh Dạ ngắt lời: “Ngọc Giao châu, Cấm Tuyệt Cổ Côn, Thiên Huyễn kính, còn lại thì tùy!”

“Càn rỡ!” Ngân Tinh La Hán giận dữ: “Ngươi dám ngắt lời bản tôn à!”

Ninh Dạ không buồn để ý tới hắn, chỉ nhìn sang Huyền Vụ Tiên Tôn.

Huyền Vụ Tiên Tôn cười nói: “Đúng là hơi càn rỡ, nhưng Ngân La Hán, ngươi định lấy cớ này để không ban phần thưởng à?”

Ngân Tinh La Hán hít một hơi dài nói: “Không thể đưa ngươi Ngọc Giao châu được, ngươi có thể chọn thêm một món thần khí.”

Ninh Dạ day lỗ tai: “Ta có quyền lựa chọn. Tất cả thần khí, pháp bảo đều có điểm số, ta có quyền căn cứ theo điểm số của ta để lựa chọn thứ mình muốn. Nếu thế, thạt ra ta có thể lựa chọn càng nhiều thần khí.”

Phí lời, làm sao Ngân Tinh La Hán lại không biết?

Mỗi bảo vật đều có điểm số riêng, làm vậy là để phân chia cống hiến.

Vấn đề là có một số thứ không thể giải quyết bằng điểm số được.

Giá trị của Ngọc Giao châu là ở chỗ hiếm có, ở đại đạo, số lượng bình thường không đổi được, nhưng khi tính toán lại không thể đưa cả cái này vào.

Ví dụ như một món thần khí hạ phẩm một ngàn điểm, trung phẩm hai ngàn, thượng phẩm ba ngàn, thần binh đại đạo năm ngàn. Tức là năm món thần khí hạ phẩm có thể đổi được một món thần binh đại đạo.

Về điểm số thì không thành vấn đề, nhưng thực tế đây là không thể.

Do Ninh Dạ còn thu được lượng lớn pháp bảo, vì vậy theo lý thuyết y không cần hy sinh thần khí, điểm số của đống bảo vật rác rưởi cũng đủ bù đắp giá trị của Ngọc Giao châu.

Chướng ngại duy nhất ngăn y lấy được không phải điểm số mà là yêu thú bảo vệ và tư cách.

Nhưng bây giờ Ninh Dạ đã giải quyết hai vấn đề lày, có lượng lớn điểm số, y có thể tùy ý lựa chọn.

Ngọc Giao châu, muốn không cho cũng không được.

Vì vậy Ngân Tinh La Hán đành nói: “Ninh Dạ, nếu ngươi chịu bỏ qua Ngọc Giao châu, Tử Cực cung nợ một ân tình."