Chương 1239 Cực Quang đảo 1
Chuyện này rất có lợi đối với việc tu hành trong tương lai của hắn.
Sau khi đưa bốn món thần khí, trong tay Ninh Dạ chỉ còn lại Cấm Tuyệt Cổ Côn.
Còn chưa kịp xem xét thứ này đã thấy Nhạc Tâm La cười bỉ ổi áp sát: “Này, thằng nhóc, lần này nhóc phát tài rồi. Có nên cảm tạ sư tỷ của mình một chút không?”
Ninh Dạ nhìn cô nàng với vẻ khinh thường: “Cảm tạ ngươi? Có gì mà cảm với tạ?”
Nhạc Tâm La trợn trắng mắt: “Ai da, nếu không có ta đứng ngoài che chắn cho ngươi, ngươi nghĩ mình có thể dễ dàng càn quét trong tỷ thí Thiếu Tú như vậy à?”
“À, thế cám ơn nhé.” Ninh Dạ gật đầu nói cám ơn.
“Chỉ thế thôi à?” Nhạc Tâm La giận dữ, tốt xấu gì cũng phải cho món thần khí gì đó chứ?
Ninh Dạ trả lời: “Thế thôi. Ta làm vẻ vang cho Lang Gia các, cũng coi như lập công, nhưng ta không cần Lang Gia các nói cám ơn đâu.”
Nhạc Tâm La trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Này, thằng nhãi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi. Lần này tuy ngươi phát tài nhưng dẫu sao bây giờ cũng chỉ là cảnh giới Vạn Pháp. Tu vi cỡ ngươi còn chưa thể khống chế vận dụng thần khí, cẩn thận có kẻ ngấp nghé."
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng vậy, có người ngấp nghé, ta thấy rồi. ’
Nhạc Tâm La giận dữ: “Ngươi có ý gì đấy? Ngươi nói ta ham muốn thần khí của ngươi hay sao?”
Ninh Dạ cười phá lên: “Ta là đệ tử chân truyền của Lang Gia Nữ Đế, trong bản môn cũng có người ngấp nghé đồ của ta, nhưng kẻ dám mở miệng với ta lại không nhiều. Tính tới tính lui, ta cần để ý nhất vẫn là người không để ý tới thân phận đệ tử chân truyền của Nữ Đế...”
Mẹ nó!
Nhạc Tâm La mắng thầm.
Ý ngươi là ngoài ta ra không còn ai khác dám động tới ngươi?
Nhạc Tâm La tức tới mức hầm hừ nói: “Được, là ngươi tự nói đấy nhé. Tương lai có phiền toái gì thì đừng tới tìm ta.”
Nói xong ngoảnh mặt quay đi, không để ý tới Ninh Dạ nữa.
Tuy cô là tu sĩ Niết Bàn, nhưng tâm cảnh như bé gái, hoàn toàn không có vẻ trưởng thành, tuy cực kỳ vô trách nhiệm nhưng bản tính lại không ác.
Ninh Dạ cũng không sợ cô nàng, vừa cười ha hả vừa tiện tay ném cho Nhạc Tâm La một pháp bảo siêu nhất phẩm: “Thôi, đừng bảo ta hẹp hòi. Không thể cho sư tỷ thần khí được, sư tỷ có lấy cái này không?”
Nhạc Tâm La hừ một tiếng, vẻ mặt ta không thèm, nhưng tay chân cực kỳ thành thật, trong nắm lấy nói: “Sư tỷ chăm chỉ tu hành, gần đây cũng rất túng thiếu. Hiếu khi thấy sư đệ hiếu kính, từ chối thì không hay cho lắm. Lúc về bán lấy rượu uống, hì hì!”
Ninh Dạ không để ý tới cô nàng nữa, lại dâng một pháp bảo siêu nhất phẩm lên cho Huyền Vụ Tiên Tôn nói: “Đệ tử biết lần này nhờ có tiên tôn che chở, chút tâm ý nho nhỏ, không lọt pháp nhãn tiên tôn, chỉ để biểu lộ tấm lòng thành, kính mong tiên tôn nhận cho.”
Thái độ cung kính hơn với Nhạc Tâm La nhiều.
Huyền Vụ Tiên Tôn là đại năng Nhân Hoàng, trên tay cũng có ba món thần khí, cũng không để ý tới một pháp bảo siêu nhất phẩm, đang định cự tuyệt nhưng lại thấy Ninh Dạ liếc mắt nhìn Diệp Cô, nhìn lại thì đây cũng là một bảo vật Huyễn đạo, trong lòng đã có tính toán, tiện tay cầm lên, ném cho Diệp Cô: “Còn không cảm tạ Ninh sư đệ của ngươi.”
Diệp Cô vui mừng: “Đa tạ sư phụ, đa tạ Ninh sư đệ.”
Ngoài Diệp Cô, Ninh Dạ cũng cho Lang Diệt và Hiên Viên Long mỗi người một pháp bảo siêu nhất phẩm. Y không giữ lại những thứ khác mà dựa theo lời nói lúc trước, chia cho những ai đã kề vai chiến đấu với mình.
Cũng coi như mọi người đều được lợi.
Ninh Dạ tuân thủ lời hứa, khiến những tu sĩ tinh anh không phải người của Thiên Tằm cực kỳ có hảo cảm với y, chỉ có người của Tử Cực cung chứng kiến Ninh Dạ dùng bảo vật nhà mình đi ban ơn, ai nấy lòng đau như cắt: Chuyện đáng ghét nhất thiên hạ không gì hơn “của người phúc ta”.
❖ ❖ ❖
Một trận tỷ thí Thiếu Tú, vang danh toàn thiên hạ.
Trên bảng xếp hạng Thiếu Tú Thiên Trung giới, Ninh Dạ nghiễm nhiên ghi danh số một, khiến cả thiên hạ chấn động.
Đặc biệt là lần này còn lấy được toàn bộ mười món thần khí, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
Ngay lúc trở lại Lang Gia các, Quy Linh Nương đã gọi Ninh Dạ tới.
Nữ Đế điện.
Chiếc giường sang trọng đặt trên cao, Lang Gia Nữ Đế đầu đội mũ tử kim, nằm nghiêng trên giường, cứ như nửa say nửa tỉnh.
Ninh Dạ đứng thẳng bên dưới, không hề nhúc nhích.
Rất lâu sau, Quy Linh Nương mới thở dài nói: “Ta phải nói ngươi thế nào mới đúng đây? Đúng là loại trời sinh gieo họa. Ngươi có biết lần này ngươi gây chuyện lớn tới mức nào không?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Tỷ thí Thiếu Tú vốn phải như vậy mà. Đệ tử không hiểu, chuyện này có chỗ nào sai?”
Quy Linh Nương hừ nhẹ: “Tỷ thí thì không sai, thế nhưng quá sắc bén, không hề nể mặt Tử Cực cung, như vậy là rất quá đáng.”