← Quay lại trang sách

Chương 1253 Phản kích 1

Tuy không biết là ai, nhưng Hồng Vân Tử biết, chắc chắn là Thánh Tôn truyền âm.

Không cần bàn bạc, trực tiếp thay đổi quy tắc.

Như vậy là trong Thánh Tôn có người không ưa Ninh Dạ hay sao?

Hồng Vân Tử thầm vui mừng: “Đi! Một năm sau chúng ta lại tới!”

❖ ❖ ❖

Chứng kiến Dã Không Tử chiến tử, tu sĩ Cực Quang đảo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy không sợ giao chiến với hắn, nhưng mối nguy hiểm do một tu sĩ Vô Cấu đỉnh phong phản kích trước lúc chết vẫn rất lớn, không khéo còn liều mạng kéo theo vài người.

Vì vậy tình huống hiện tại là tốt đẹp nhất.

Cực Quang đảo cũng hoan hô vang dội.

Nhưng ngay lúc này một thân hình hư ảo bồng bềnh xuất hiện, như hư như thực, khó mà phân biệt thật giả.

Cho dù không thấy rõ được đối phương, nhưng Ninh Dạ lập tức cảm thụ được.

Y nhanh chóng chắp tay: “Bái kiến sư tổ!”

Nghe y nói vậy, tất cả mọi người tỉnh ngộ, dồn dập quỳ lạy.

Lang Gia Thánh Tôn cười ha hả nói: “Làm không tệ, nhưng ta rất không vừa ý, biết vì sao không?”

Ninh Dạ đã nói: “Vì ta dùng đạo về Phán Quyết chứ không phải đạo của Lang Gia ta.”

Lang Gia Thánh Tôn ừ một tiếng: “Có một chút là vì vậy, nhưng không phải quan trọng nhất, bản tôn là ai cơ chứ, sao lại tính toán chuyện này. Cho ngươi thêm một cơ hội.”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Cửu Đại Thánh Tôn hoan nghênh tân Thánh Tôn, nhưng không cần tân Thánh Tôn đi theo con đường của họ. Người thật sự có tư cách trở thành Thánh Tôn thứ mười nhất định phải có con đường riêng của mình!”

Lang Gia Thánh Tôn hài lòng nói: “Tốt lắm, thế mới đúng chứ. Mượn đường tuy cũng được nhưng chung quy vẫn không phải lực lượng bản thân. Bây giờ thì có lợi, nhưng không phải kế lâu dài. Ngươi đã biết thứ chúng ta coi trọng là tiềm lực cơ mà? Nếu tiềm lực này không đúng hướng thì không đáng để chúng ta coi trọng. Như vậy, Ninh Dạ, ngươi đã biết sai chưa? ’

Lúc này Ninh Dạ mới quỳ một gối xuống: “Đệ tử biết sai!”

“Rất tốt. Nếu thế cho ngươi thêm một cơ hội. Chúng ta đã truyền lệnh cho Vạn Tiên minh, một năm sau bọn họ sẽ lại tới tấn công, đến lúc đó vẫn là gấp ba lực lượng hiện có của các ngươi. Ngươi có thể dùng tượng đá bảo vệ mà mình chế tạo, thế nhưng không thể dùng Phán Quyết đạo nữa.”

Nghe nói như vậy, các tu sĩ kinh ngạc.

Ánh mắt Ninh Dạ lại sáng bừng lên: “Một năm sau?”

“Không sai!”

Ninh Dạ cười ha hả: “Được! Đệ tử nhận lệnh! Vậy một năm sau đệ tử sẽ dùng lực lượng thật sự của bản thân mình, giết cho bọn họ tơi bời hoa lá!”

“Tốt lắm! Đang muốn ngươi cứng rắn như vậy.” Lang Gia Thánh Tôn cười ha hả rồi biến mất.

“Lần này phiền phức rồi! Xử lý ra sao đây? Xử lý ra sao đây?”

Lang Diệt như con ruồi không đầu lượn đi lượn lại, vẻ mặt âu sầu: “Thánh Tôn đúng thật là, thế chẳng phải làm khó người ta à. Thực lực gấp ba, còn không cho phép sử dụng cân bằng của Phán Quyết đạo, lấy gì mà đấu?”

Lâm Lang mỉm cười: “Sao lúc Thánh Tôn ở đây ngươi không nói câu đó?”

Lang Diệt lè lưỡi: “Làm sao ta dám, bây giờ chỉ càu nhàu thôi mà.”

“Cẩn thận đấy, rất có thể bây giờ Thánh Tôn đang quan sát câu này, không khéo sẽ nghe được lời càu nhàu của ngươi.” Diệp Cô cười nói.

Câu này dọa Lang Diệt nhảy dựng lên, căng thẳng nhìn xung quanh, không biết nên làm thế nào cho phải.

Vẫn là Ninh Dạ nói: “Yên tâm đi, Thánh Tôn là bậc đại nhân cỡ nào, sao lại để ý tới chuyện này? Oán giận của giun dế chẳng ý nghĩa gì với bọn họ cả.”

Lang Diệt thở dài: “Ninh sư đệ, câu này của ngươi đâu có phải an ủi.”

Ninh Dạ khinh thường: “Ta có an ủi ngươi đâu."

"..."

Cuối cùng Hiên Viên Long nói: “Chuyện trước mắt vẫn là nghĩ đối sách mới được. Nhìn bộ dáng ung dung của Ninh sư đệ, chắc đã có kế hoạch rồi, của ác ngươi còn lo cái gì?”

Ninh Dạ gác hai tay sau gáy, ngả người xuống ghế dựa, đong đưa nói: “Đừng có chuyện gì cũng chờ ta đưa ý tưởng. Mấy người các ngươi không có ý kiến riêng à? Diệp Cô, ở đây đầu óc của ngươi linh hoạt nhất, đừng nói với ta ngươi không nghe ra cái gì.”

Diệp Cô cười bồi: “Nghe thì nghe được chút, chẳng qua không biết có hữu dụng không thôi.”

Lang Diệt huých hắn một cái: “Hữu dụng vô dụng gì cũng được, ngươi cứ nói ra đi. ’

Diệp Cô bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi Thánh Tôn đã nói rất rõ ràng, gấp ba thực lực hiện có của chúng ta, sau một năm. Ý là nếu chúng ta có bản lĩnh trưởng thành trong vòng một năm thì không cần phải sợ.”

“Hóa ra là thế.” Lang Diệt lập tức hiểu ra: “Thế còn chờ gì nữa? Trực tiếp chiêu binh mãi mã là được. Chúng ta quen nhiều anh tài trong Thiếu Tú bảng, mời tất cả tới, đến lúc đó còn gì phải sợ.”

Diệp Cô thở dài: “Nói vậy cũng không sai, Thánh Tôn cũng không cấm chúng ta chiêu binh mãi mã, nhưng nếu vấn đề chỉ đơn giản như vậy thì tốt biết mấy.”