Chương 1254 Phản kích 2
Hắn nhìn sang phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười nói: “Đúng, Thánh Tôn không nói, nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể làm thế.”
Mục đích của Cửu Đại Thánh Tôn là khảo nghiệm và rèn luyện Ninh Dạ, lần đầu tiên thì Ninh Dạ có thể giở mánh lới, thế nhưng nếu lần tiếp theo lại phát hiện Ninh Dạ lợi dụng “sơ hở” chắc chắn Cửu Đại Thánh Tôn sẽ không hài lòng.
Đương nhiên không hài lòng thì chưa chắc sẽ giết y, nhưng quá nửa sẽ từ bỏ y.
Kết quả của việc Cửu Đại Thánh Tôn từ bỏ thì khó mà nói được: Vạn Tiên minh chết nhiều người như vậy, không khéo sẽ trả thù riêng, trực tiếp phái một Nhân Hoàng tới là xong chuyện.
Vì vậy, tuy nói là Cửu Đại Thánh Tôn làm khó dễ nhưng thực ra cũng là bảo vệ, ít nhất hạn chế lực lượng mà Vạn Tiên minh có thể điều động để tấn công Cực Quang đảo.
Cuối cùng Hiên Viên Long nói: “Vì vậy cách duy nhất là trong thời gian một năm này chúng ta phải tự tăng cường bản thân, cố gắng bù đắp chênh lệch.”
Lang Diệt trợn mắt: “Đừng nói nhảm, một năm thì tăng được bao nhiêu? Có san bằng được chênh lệch gấp ba không? Chuyện này vốn là không thể!”
Không ngờ Ninh Dạ lại gật đầu: “Không sai, đây chính là cách duy nhất.”
“Hả?” Mọi người kinh ngạc: “Lão đại, không phải chứ? Cách ngu xuất như vậy mà cũng tính?”
“Có lúc cách ngu ngốc nhất lại là hữu dụng nhất. Người chơi mánh lới đương nhiên sẽ có thành quả, nhưng người thật sự đạt tới cực hạn thường là loại không mấy thông minh, chính là vị họ thuần túy, lại càng ít khi đi đường vòng.” Ninh Dạ đứng thẳng dậy: “Tiếp theo chúng ta chỉ cần làm một chuyện thôi, đó là trong một năm tới phải cố gắng hết sức tăng cường thực lực bản thân.”
“Làm sao tăng cường?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Ninh Dạ giọng điệu nghiêm nghị: “Đương nhiên là cướp đốt giết... Vạn Tiên minh đám tới gây sự với chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không được hoàn thủ? Bây giờ quần đảo Hàn Lăng tổn thất nặng nề, trong thời gian ngắn viện quân vẫn chưa tới được, đến rồi cũng không thể tấn công chúng ta. Bên ta có phòng ngự vô địch, nếu không giết cho trời long đất lở, cướp đoạt tài nguyên, tăng cường bản thân, không khéo Vạn Tiên minh còn tưởng Thiên Trung giới này là của riêng bọn họ!”
Nói xong Ninh Dạ khoanh tay lại, bầu trời gió nổi mây vần: “Ta muốn trong một năm san bằng thế lực của Vạn Tiên minh trên quần đảo Hàn Lăng!”
❖ ❖ ❖
Trên mặt biển, một đội thuyền quy mô lớn đang lao băng băng, số lượng phải trên trăm.
Đi đầu là một chiếc thuyền lầu khổng lồ, trên thuyền có đình đài lầu các, trong tiếng ca múa rộn ràng có thể thấy lượng lớn tu sĩ bảo vệ.
Thuyền lầu vốn được bố trí trận pháp, có thể hô phong hoán vũ, uy lực cường đại.
Đương nhiên quan trọng hơn nữa là lá cờ phát phới trên đội thuyền.
Vạn Tiên minh!
Trong quần đảo Hàn Lăng, không ai dám động tới đội thuyền của Vạn Tiên minh.
Vì vậy thứ mà các tu sĩ phải đối mắt, thật ra không phải dám tu sĩ có nhãn lực, mà là đám hải yêu có mắt không tròng.
Nhưng hải yêu tới cấp bậc nhất định cũng có trí tuệ, sẽ không dễ gì trêu chọc bọn họ.
Cho nên đối với tu sĩ theo bảo vệ thuyền, đây là công việc nhàn nhã lương cao.
Nhưng mọi thói quen đều có lúc bị phá hủy.
Hôm nay, một loạt tu sĩ bảo hộ đang ngồi trên thuyền uống rượu trò chuyện, xa xa lại thấy một nhóm tu sĩ cưỡi mây đi tới.
Một tu sĩ trẻ tuổi nói: “Ô, đây là tu sĩ nhà ai mà tập trung đông dữ... Má ơi, không ổn rồi...”
Chỉ thấy tu sĩ phía xa còn chưa tới gần, tiên lực đã nổi lên.
Cơn sóng ngập trời cuốn tới, hóa thành dòng chảy vô biên cuồn cuộn ập đến.
Cho dù là kẻ ngu cũng nhìn ra được, đối phương đến làm gì.
Nhưng cũng có kẻ ngu thật.
Có tu sĩ không hề phòng ngự, ngược lại kêu to:” Lầm rồi! Đây là thuyền của Vạn Tiên minh! Thuyền của Vạn Tiên minh đây!”
Sau tiếng hô này là sóng biển hung tợn đập xuống đội thuyền, toàn bộ đội thuyền nổi lên hào quang bảo hộ, miễn cưỡng ngăn cản xung kích, không chìm xuống biển.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau lại là kiếm quang như núi trút xuống ầm ầm.
Lúc này các tu sĩ mới phản ứng lại, có người hô to: “Ninh Dạ! Là Ninh Dạ! Là tu sĩ Cực Quang đảo!"
Nghe tiếng hét này mọi người mới hiểu ra.
Cực Quang đảo tới báo thù rồi!
Hôm qua vừa đánh bại thế công của Vạn Tiên minh, hôm nay đã đằng đằng sát khí tìm tới cửa, hơn nữa vừa ra tay đã cực kỳ kịch liệt.
“Lôi Oanh, khởi động trận pháp!” Tu sĩ bảo hộ hét lớn.
Không có phản ứng.
Tu sĩ thủ lĩnh cả giận nói: “Lôi Oanh, ngươi chết đâu rồi? Tên khốn kiếp kia, mau ra đây!”
“Lôi Oanh tới cuối thuyền tìm tình nhân rồi.” Có người đáp.
“Khốn kiếp! ’ Tu sĩ thủ lĩnh giận dữ.
Quanh năm suốt tháng không gặp phiền toái gì, cho nên bao giờ xảy ra chuyện, mọi người lập tức rối loạn, những tu sĩ vốn dĩ ai cũng có việc của người nấy, nhưng mười thành thì tới tám thành không ở vị trí của mình.