← Quay lại trang sách

Chương 1255 Chạy đông chạy tây 1

Kết quả là trận pháp không khởi động kịp thời.

Còn các tu sĩ Cực Quang đảo đã chuẩn bị từ trước, cơn sóng tiên pháp cuồn cuộn tuôn trào, nhấn chìm toàn bộ đội thuyền dưới luồng hào quang rực rỡ khủng khiếp.

“Ngươi nói cái gì?” Hồng Vân Tử tức tới mức đập nát chén lưu ly.

Tu sĩ tới báo tin không thể không lặp lại tin tức khiến người ta chán nản: “Đội thuyền bị cướp, tất cả tu sĩ bảo hộ đều bị giết, tài nguyên vận chuyển đều bị cướp sạch, thậm chí không để lại thuyền, chỉ đưa dân chúng bình thường trở về.”

Hồng Vân Tử tức tới mức trong mắt hoa lên: “Ninh Dạ... Được, ngươi thật hung ác!”

“Làm sao bây giờ?” Có người cũng cuống lên:” Đó là tài nguyên tu hành trong vòng ba tháng của toàn bộ quần đảo Hàn Lăng.”

Xử lý thế nào?

Con mẹ nó làm sao ta biết nên làm gì?

Thánh Tôn có lệnh, một năm sau mới được tấn công, nói cách khác bây giờ không thể tác.

Đồ bị cướp đang trên Cực Quang đảo, nhưng ngại quá, ngươi chỉ có thể nhìn chứ chẳng có cách nào.

Nghĩ tới điểm này, Hồng Vân Tử cũng hiểu vì sao Ninh Dạ dám tác. Hắn âm trầm nói: “Chắc chắn Ninh Dạ đã biết ước định một năm này, vì vậy hắn biết một năm này cũng là thời gian cho hắn tùy tiện làm bậy, cho nên mới dám chủ động xuất kích như vậy. Nhưng... chúng ta không thể tấn công đảo chứ không có nghĩa là không thể dạy bảo hắn bên ngoài đảo!"

Không sai, trong vòng một năm không được phép tấn công Cực Quang đảo, nhưng nếu ngươi ra ngoài, thế thì có trong ước định đâu.

Vấn đề là trời đất bao la, đám người kia đến vô ảnh đi vô tung, biết đâu mà tìm?

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên lại có hỏa phù đưa tin.

Hồng Vân Tử nhận lấy, trong lòng đã loáng thoáng có dự cảm, chỉ e là tin tức xấu.

Quả nhiên thấy trên đó viết: “Ninh Dạ hỏa thiêu Nam Minh đảo.”

Cái gì?

Y giết thẳng lên đảo rồi?

Quần đảo Hàn Lăng có hơn một trăm hòn đảo, tất cả đều thuộc quản lý của Vạn Tiên minh.

Nhưng chính vì nó quá lớn nên lực lượng bảo vệ các đảo không mạnh, nòng cốt vẫn là thế lực của Vạn Tiên minh.

Thế nhưng đối với Ninh Dạ, tên tuổi của Vạn Tiên minh cũng vô dụng, nợ nhiều rồi, không cần lo.

Vì vậy sau khi cướp thuyền, y lập tức ra tay cướp đảo, bất chấp tất cả chặn đường cướp của, cướp xong còn đốt đảo, khiến tất cả những gì Vạn Tiên minh bố trí ở đó đều bị hủy hoại trong chốc lát.

Sau khi biết tin này, Hồng Vân Tử tức tới mức run người.

Hắn lập tức ý thức được đại sự không ổn, hô to: “Ninh Dạ định nhân lần tấn công thất bại này, nội bộ Vạn Tiên minh ta đang trống rỗng, hắn ra tay trước chiếm lợi. Hắn sẽ còn tấn công, lập tức thông báo cho mọi người cảnh giác! Khởi động đại trận phòng ngự, tu sĩ toàn đảo tập kết, chuẩn bị xuất kích, ta sẽ giết chết Ninh Dạ!”

Nói xong đã bay ra khỏi Dạ Nha đảo, lượng lớn hỏa phù đưa tin bay ra, Dạ Nha đảo là đảo chính trong quần đảo này, lượng lớn tu sĩ phòng hộ cũng dồn dập bay ra.

Chẳng qua sau trận chiến ở Cực Quang đảo, bây giờ trên quần đảo này nhân lực lác đác, không có mấy tu sĩ Vạn Pháp, chỉ có bốn tu sĩ Vô Cấu.

May mà tính cả bản thân Hồng Vân Tử thì còn có ba tu sĩ Niết Bàn.

Hồng Vân Tử tự tin là chỉ cần ba tu sĩ Niết Bàn bọn họ thôi là có thể diệt sạch đối thủ.

Vì vậy thời khắc này hắn không nhiều lời, dẫn mọi người bay về phía Nam Minh đảo.

Tin tức của đội thuyền tới muộn, vì tu sĩ ở đó vốn không kịp đưa tin, mãi tới khi người trên thuyền được đưa về mới biết được. Tin tức ở Nam Minh đảo lại được đưa tới ngay lập tức, Hồng Vân Tử cảm thấy mình có thể chạy tới kịp thời

Nhưng hắn mới bay được nửa đường đã nhận được hỏa phù đưa tin mới.

Mẹ nó, lần này lại là hòn đảo khác.

Ninh Dạ không những không đi, ngược lại còn tiếp tục công kích.

Hồng Vân Tử nghiến răng nghiến lợi: “Chuyển hướng, Kim Hỏa đảo!”

Tuy hắn không nói rõ ràng nhưng các tu sĩ cũng hiểu ý, ai nấy ngạc nhiên.

Sao tên này ra tay nhanh vậy?

Mới đó thôi đã chạy từ Nam Minh đảo tới Kim Hỏa đảo rồi?

Nhưng chỉ có thể tạm thời đặt nghi vấn này trong lòng, lập tức hành động rồi tính. Có điều mới bay

Trong Vạn Tiên minh cũng có người am hiểu suy tính tương lai, nhưng càng tính thì lông mày càng nhíu chặt.

Mẹ nó, không tỉnh ra.

Hình như người này có một loại pháp môn che giấu tính toán, căn bản không tìm được chút manh mối nào.

Hắn cực kỳ nôn nóng, đang thấy bất đắc dĩ thì đột nhiên trong lòng máy động, hô to: “Ta biết rồi, hắn sẽ tới Phong Yên đảo. ’”

“Đi thôi!” Hồng Vân Tử hô to: “Tới Phong Yên đảo!”