Chương 1256 Chạy đông chạy tây 2
Đội ngũ tu sĩ lại đổi hướng, cùng bay tới Phong Yên đảo.
Lần này rốt cuộc bọn họ cũng chạy tới sớm, chứng kiến Phong yên đảo bình an vô sự, ai nấy thở phào nhẹ nhõm, dồn dập ẩn giấu thân hình, đợi đám người Ninh Dạ chạy tới.
Nhưng đợi cả nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng, đang lúc buồn bực, Hồng Vân Tử lại nhận được một hỏa phù.
Mở ra xem, rồi cả giận nói: “Lạc Cơ, ngươi bảo bọn chúng sẽ tới Phong Yên đảo cơ mà, sao lại tới Côn Hoa đảo?”
“Cái gì cơ?” Lạc Cơ cũng choáng váng: “Không thể nào, rõ ràng ta suy tính thiên cơ, xác nhận bọn họ định tới nơi này, không lý nào lại sai lầm được.”
“Rác rưởi!" Hồng Vân Tử tức giận tới mức chẳng buồn mắng, chỉ có thể kéo mọi người đi khỏi.
Cũng may cảnh báo đã lan khắp nơi, tu sĩ trên quần đảo cũng đã cảnh giác, vì vậy ít nhất không còn như lúc ban đầu, bọn Ninh Dạ cướp bóc thành công rồi mới nhận được tin. Trên thực tế ở Côn Hoa đảo, bọn Ninh Dạ vừa xuất hiện thì tu sĩ phòng thủ trên đảo đã báo tin.
Hồng Vân Tử còn tưởng chỉ cần bọn họ đủ nhanh, vẫn có hy vọng ngăn cản.
Nhưng còn chưa tới Côn Hoa đảo đã nhận được tin tức.
Phong Yên đảo gặp nạn!
Hồng Vân Tử tức tới mức phát điên.
Ngược lại Lạc Cơ vui mừng: “Ta đã nói rồi, ta không tính sai mà. Hóa ra bọn chúng tới Côn Hoa đảo trước rồi đến Phong Yên đảo sau. Ha ha, thiên cơ khó dò, bình thường, bình thường thôi.”
Vui mừng khôn xiết.
Ngay khoảnh khắc sau.
Đùng!
Hồng Vân Tử tát thẳng vào mặt Lạc Cơ, đánh cho hắn mắt nổ đom đóm.
“Ngươi vui vẻ cái chó gì?” Hồng Vân Tử gầm lên.
Bên cạnh có tu sĩ cưỡi một con cá màu trắng nói: “Hồng Vân Tử, Ninh Dạ gian xảo, đuổi đằng sau như vậy chỉ tổ bị đối thủ nắm mũi dẫn đi. Giờ phải nghĩ đối sách khác.”
Người này tên Bách Hàn Vũ, cũng là tu sĩ Niết Bàn tề danh với hắn.
Hồng Vân Tử nói: “Thế ngươi thấy nên xử lý ra sao?”
Bách Hàn Vũ cười nói: “Ninh Dạ có nhanh mấy đi nữa cũng không thể hơn chúng ta được. Chẳng qua tốc độ của chúng ta bị đám tu sĩ trung tầng hạ tầng kéo chân. Thôi đừng để đám tiểu bối này truy kích nữa, bảo chúng phòng thủ mấy hòn đảo quan trọng là được. Khoảng cách giữa các đảo cũng không quá xa, với thực lực của ba người chúng ta, chỉ chớp mắt là đến, chắc không đến nỗi để bọn chúng chạy thoát đâu."”
Hồng Vân Tử thở dài một tiếng: “Sao ta lại không biết đạo lý này cơ chứ. Nhưng Ninh Dạ cực kỳ gian xảo, nếu ba người chúng ta đến đó, không có người khác giúp đỡ, ta sợ giẫm phải bẫy của hắn.”
Một tu sĩ râu đỏ hừ một tiếng nói: “Hồng Vân, ta thấy ngươi càng tu hành càng nhát gan rồi đấy. Sao nào? Chẳng lẽ ba người ta còn phải sợ hơn trăm tu sĩ Vạn Pháp à? Cho dù bọn chúng có một Niết Bàn đi nữa, hơn trăm tu sĩ Vạn Pháp còn lại bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể diệt sạch.”
Ngươi tự tin đến vậy sao?
Trước khi chúng ta tấn công Cực Quang đảo, còn tự tin hơn bây giờ.
Hồng Vân Tử thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng không tiện nói vậy, đành gật đầu: “Đã thế, làm thôi.”
Chỉ lát sau lại một tư đưa tới.
Lần này là Hổ Quy đảo.
Hổ Quy đảo nằm phía nam quần đảo Hàn Lăng.
Hình dạng hòn đảo như một con rùa khổng lồ, chỉ có cái đầu như hỏ, nên được đặt tên là Hổ Quy đảo.
Hổ Quy đảo sản xuất một loại hương liệu, không có tác dụng tu tiên gì, nhưng do số lượng ít ỏi nên khá được nữ tu yêu thích, chính vì vậy tuy không thực dụng nhưng vẫn đắt tiền.
Ninh Dạ đến để cướp tiền, chỉ cần đắt giá là được, lẽ nào lại kiêng ăn.
Lúc này một đám người đi tới trên dảo, Ninh Dạ vung tay lên nói: “Thời gian một khắc.”
Chỉ thấy tu sĩ bên cạnh dồn dập lao ra, thi triển tiên pháp, càn quét tất cả hòn đảo như gió cuốn mây bay.
Những tu sĩ này không phát huy tác dụng lớn trong chiến đấu đối phó với Vạn Tiên minh, thế nhưng trong phương diện cướp giật tài nguyên lại có tác dụng không hề nhỏ, ai nấy như hổ như sói lao vào cướp đoạt điên cuồng.
Đồng thời Ninh Dạ cũng dùng Vấn Thiên thuật suy tính thử, sau khi biết kết quả là không hề do dự, thân hình lóe lên, nhanh chóng lượn một vòng trên đảo, vô thanh vô tức bố trí trận pháp.
Thời gian một khắc nhanh chóng qua đi.
Ninh Dạ huýt sáo một cái, các tu sĩ dồn dập trở về.
Một tu sĩ trẻ tuôi hô to: “Cát Tâm còn chưa trở lại.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Không cần để ý tới, các ngươi lập tức rút lui. Không nỡ bỏ đi tự ý lưu lại thì cũng tự gánh hậu quả."
Đông người thì vấn đề cũng đông theo, thể nào cũng có người do lòng tham hay nguyên nhân gì khác mà không tuân theo mệnh lệnh.
Ninh Dạ không định giáo dục từng người, y chỉ cần mọi người hiểu một chuyện: Kỷ luật nghiêm minh.
Sau đó các tu sĩ không dám nhiều lời, dồn dập rời khỏi, ngược lại Ninh Dạ lưu lại, trực tiếp đi vào trong đảo.