← Quay lại trang sách

Chương 1257 Đẩu Chuyển Tinh Di

Các tu sĩ vừa đi khỏi được một lát, xa xa đã xuất hiện ba người.

Chớp mắt trước còn ở trên bầu trời đằng xa, khoảnh khắc sau đã áp sát, tốc độ cực nhanh. Thấy Ninh Dạ, Hồng Vân Tử cười lớn: “Ở đây này.”

Tiếp đó không hề phí lời, một cơn sóng ánh sáng đỏ máu đã ập thẳng xuống đầu Ninh Dạ.

Ninh Dạ khẽ mỉm cười, vung tay lên, cơn sóng bạc dâng lên, đỡ lấy công kích của Hồng Vân Tử, cao giọng nói: “Ta đã bố trí đại trận ở đây, nếu các ngươi muốn chịu chết, xin cứ tự nhiên.”

Nói xong lùi về phía sau, thân thể chìm vào biển hoa.

“Nói năng ngông cuồng!” Bách Hàn Vũ quát một tiếng, đã hạ xuống đảo.

Hồng Vân Tử trong lòng máy động, nhưng không ngăn cản, chỉ hạ xuống theo Bách Hàn Vũ.

Không phải bọn họ chủ quan, ba người đã chịu thiệt trong tay Ninh Dạ mấy lần, biết sự lợi hại của người này, càng không dám sơ ý.

Nhưng trận pháp cũng có quy luật riêng của mình.

Trận pháp của tiên giới, nếu sử dụng hợp lý có thể phát huy tác dụng khó mà tưởng tượng, nhưng cũng có hạn chế.

Ví dụ như tài nguyên, ví dụ như cần có thời gian.

Quan trọng nhất là đại trận đỉnh cấp chân chính cần thời gian tích tụ lâu dài, tuyệt đối không thể hoàn thành trong khoảnh khắc.

Từ khi nhận được tin đến lúc tới đây, bọn Hồng Vân Tử chỉ tốn một khắc.

Một khắc thì làm được gì?

Cho dù cho ngươi tài nguyên cấp bậc Niết Bàn, ngươi cũng không thể bố trí trận pháp đối phó được với Niết Bàn.

Nếu ngươi mà làm được, chỉ dựa vào chiêu này thôi cũng có thể quét ngang giới tu sĩ: Trên người mang đủ tài nguyên, gặp phải cường địch thì lập tức bày trận là xong, vượt cấp giết địch chẳng dễ như trở bàn tay?

Thiên Trung giới hơn vạn tiên môn, cũng xuất hiện không ít thiên tài trận pháp, nhưng chưa bao giờ nghe có ai nào chỉ trong thời gian một khắc mà bố trí được trận pháp có thể đối phó với Niết Bàn.

Thậm chí Vô Cấu cũng không được!

Vì vậy bọn Hồng Vân Tử vô thức cho rằng Ninh Dạ chỉ nói láo để đe dọa, cho nên không để ý.

Thời khắc này tiến vào trong trận, chỉ thấy mây gió uốn lượn xung quanh, khung cảnh thay đổi, như đặt mình trong vùng đất lạnh giá.

Tu sĩ râu đỏ tên Vô Đạo Tử cười lạnh nói: “Hóa ra là ảo cảnh băng tuyết. Ừm, có thể đối phó được với tu sĩ Vạn Pháp, nhưng đáng tiếc, gặp phải chúng ta thì vô dụng thôi.”

Tiện tay ném ra một hạt châu: “Phá cho lão phu!”

Chỉ thấy hạt châu kia phóng ra một luồng sáng, cảnh tượng băng tuyết trong mắt ba người đã tiêu tan, khôi phục bình tĩnh.

Hồng Vân Tử cười ha hả: “Vô Đạo Tử, Mậu Dương châu của ngươi không tệ."

Vô Đạo Tử mỉm cười: “Bêu xấu rồi, giải quyết loại tiểu trận này thì có nó hay không cũng được, ta chỉ muốn tiết kiệm công sức chút thôi. Tên Ninh Dạ này cực kỳ xảo trá, chắc chắn hắn cũng biết loại tiểu trận này không giữ nổi chúng ta.”

“Vấn đề là hắn cũng chẳng có cách nào khác.” Bách Hàn Vũ hừ một tiếng.

Hắn cũng ném ra một tấm gương cổ, tấm gương kia tỏa sáng, hiện ra thân hình Ninh Dạ.

“Ha ha, tìm ra rồi!” Bách Hàn Vũ cười ha hả giơ tay tay chỉ vào người trong gương: “Còn không chết đi cho ta!"

Một chỉ này hạ xuống, thân hình Ninh Dạ trong gương lập tức già nua, cứ như ông lão gần đất xa trời.

“Ha ha, chiêu này hay!” Ba người cùng cười ha hả: “Ngã này, ngã này!”

Nhưng bọn họ hô hào mấy lượt, ông lão Ninh Dạ vẫn không ngã, ngược lại nhìn thân thể mình, mỉm cười nói: “Không tệ, nhưng rất đáng tiếc, còn chưa đủ.”

Nói xong thân thể đã khôi phục nguyên dạng.

Sắc mặt Bách Hàn Vũ sầm xuống: “Thằng nhóc thối tha này. ’

Ngón tay hắn lại vẽ hờ lên mi tâm mấy cái, trích ra một giọt máu tươi: “Diệt Thần chú! Lên!”

Lại chỉ tay về phía Ninh Dạ.

Chỉ thấy người trong gương ầm ầm vỡ nát như lưu ly.

Bách Hàn Vũ ngẩn ra, phương thức giết người của Diệt Thần chú có phải như vậy đâu?

Lại nhìn vào gương cổ, thân hình Ninh Dạ lại hiện lên, giơ ngón tay điểm về phía Bách Hàn Vũ: “Ngươi cũng thử một chỉ của ta xem!”

Bách Hàn Vũ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.

Đây là chú pháp gì?

Thiên hạ có biết bao thần thông, Bách Hàn Vũ không thể biết hết được. Nhưng thời khắc này hắn vẫn cảm thụ được nguy cơ, thầm nghĩ không ổn, lập tức tế ra mười mấy pháp môn bảo vệ bản thân, nhưng không phát hiện ra có gì lạ.

Vừa thở phào một hơi lại thấy mặt đất dưới chân rung chuyển, hai bàn tay bùn khổng lồ đã lôi Bách Hàn Vũ xuống.

Bách Hàn Vũ gặp biến cổ, phản ứng cũng rất nhanh, một chiêu đại thần thông đánh thẳng xuống đất. Khổ nỗi đối phương chỉ cười khà khà, không ngừng kéo hắn xuống mặt đất.

Là Niết Bàn!

Bách Hàn Vũ lập tức tỉnh ngộ.

Là tên Niết Bàn bảo vệ Ninh Dạ!

Dẫu sao hắn cũng có tu vi Niết Bàn, không sợ kẻ này, ngược lại còn mượn cơ hội lao xong dưới đất: “Chết đi!”