← Quay lại trang sách

Chương 1258 Câu diệt thần quang 1

Bách Hàn Vũ bị kéo xuống, Hồng Vân Tử và Vô Đạo Tử đang định thi pháp ứng cứu thì thấy Ninh Dạ xuất hiện.

Y đứng cách đó không xa, mỉm cười nói: “Bách Hàn Vũ đang chiến đấu với Thiên Cơ, hai bên đều là Niết Bàn, cũng coi như công bằng, chúng ta không cần nhúng tay vào.”

Hồng Vân Tử nghe ra ẩn ý: “Ngươi định nói là một mình ngươi đối phó với hai người chúng ta?”

“Đúng vậy.” Ninh Dạ gật đầu; “Sao nào? Ngươi sợ à?”

Hồng Vân Tử cũng bị y chọc cho phát cười: “Sợ? Loại cuồng vọng kia, để xem ngươi làm sao khiến chúng ta sợ.”

Nói xong vận một cơn sóng máu, lại đập xuống đầu Ninh Dạ.

Ninh Dạ giơ cao tay phải, búng ngón tay: “Lên!”

Chỉ thấy mây gió trên đảo lại biến đổi, khí thế ngất trời dâng lên, có nhật nguyệt treo cao, nhưng dưới nhật nguyệt vốn là ban ngay mà thời khắc này lại trực tiếp hóa thành màn đêm.

“Càn khôn đảo chuyển? Đẩu Chuyển Tinh Di trận? Không thể nào!” Vô Đạo Tử khá am hiểu trận đạo, lập tức hét lớn: “Ngươi không thể bố trí được đại trận này trong thời gian ngắn như vậy được!”

“Có được hay không, thử cái là biết!” Ninh Dạ lại búng ngón tay một cái, mặt trời mặt trăng và ánh sao cùng phát sáng, mang theo thần quang tuyệt diệt quét sạch tất cả.

Đẩu Chuyển Tinh Di đại trận là đại trận tiếng tăm lừng lẫy của Lang Gia các, Hồng Vân Tử không tin, cũng không cho là Ninh Dạ có thể hoàn thành đại trận nhu vậy chỉ trong thời gian ngắn.

Thế nhưng khi thần quang diệt tuyệt khủng khiếp giáng xuống, cảm giác nguy hiểm tột độ khiến Hồng Vân Tử không dám không tin.

Hào quang quét qua người Hồng Vân Tử, khiến Hồng Vân Tử có cảm giác khủng khiếp: “Ta sắp toi rồi”.

Trước uy hiếp tử vong khủng khiếp đó, Hồng Vân Tử không còn cố kỵ gì nữa, thi triển thần uy hùng hồn tập trung toàn lực phòng ngự, đồng thời trong cơ thể xuất hiện một bàn tay đầy lông đỏ vỗ tới.

Bàn tay lông đỏ này là do hắn tu hành nhiều năm, đặt tên là Lạc Hồn trảo, những ai bị đánh trúng thì nguyên linh tan rã mà chết, chẳng qua Hồng Vân Tử xuất trảo lần này không để giết người mà nhằm phá pháp.

Hồng Vân Tử cũng là loại người quyết đoán, bất luận là thật hay giả ta cũng dốc toàn lực ứng phó, cách làm này không sai. Khi trảo kia giáng xuống, chỉ thấy sát ý ngập trời đột nhiên biến mất không còn lại chút gì, bị trảo của Hồng Vân Tử phá vỡ.

Hồng Vân Tử ngẩn ra, cười ha hả nói: “Hóa ra là đạo về huyễn hóa, thằng nhãi được lắm, tiếc là vô dụng với ta!”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng kinh hãi. Ảo thuật của tên này đúng là lợi hại, thật ra đã lừa được mình, chẳng qua hắn kinh nghiệm phong phú, cho dù bị lừa vẫn ứng phó một cách chính xác nhất.

Thế mới nói, thực lực mới là căn bản!

Thời khắc này tinh thần Hồng Vân Tử phấn chấn, dốc toàn lực phát uy, trên Hổ Quy đảo phong vân cuồn cuộn, đều trong uy năng của hắn.

“Chậc chậc chậc, quả nhiên không lừa được ngươi. Thật đáng tiếc.” Ninh Dạ thở dài một tiếng.

Sau tiếng thở dài của hắn, giữa mây gió, một luồng kiếm quang sắc bén đâm tới.

Hồng Vân Tử đang định bỏ qua, trong lòng đột nhiên cảm thấy không ổn, chỉ thấy kiếm này đâm vào thân thể, phá tan lồng phòng hộ của hắn, lưu lại một vết kiếm nặng nề trên người hắn.

Sao lại như vậy được?

Ninh Dạ mới là Vạn Pháp, sao kiếm này có uy lực lớn như vậy?

Hồng Vân Tử nhanh chóng suy nghĩ, lập tức tỉnh ngộ, hô to: “Vô Đạo Tử, đừng trúng kế của hắn, đây không phải Đẩu Chuyển Tinh Di trận thật sự mà là huyễn trận nấp dưới cái vỏ Đảu Chuyển Tinh Di, hắn đang cố ý làm lẫn lộn, khiến chúng ta tự giết lẫn nhau!”

Cho những gì kiếm này lưu lại trên người hắn đúng kiểu công pháp Lang Gia các, Thiên Hoa Thần Kiếm thuật, nhưng Hồng Vân Tử vẫn ý thức được đây là tác dụng của ảo thuật. Chắc chắn đây không phải Ninh Dạ xuất thủ mà là Vô Đạo Tử ra tay, nhưng cảm nhận của mình đã bị Ninh Dạ ảnh hưởng, khiến hắn lầm tưởng là Ninh Dạ xuất thủ.

Thời khắc này hắn lớn tiếng hò hét nhưng cũng biết rất có thể Vô Đạo Tử không nghe thấy, cho nên dứt khoát thi triển thần thông, còn gieo cả đạo niệm.

Hắn là tu sĩ Niết Bàn, đã ngộ đạo có thành tựu, cũng có đạo hạnh, sao có thể dung tha cho một tiểu bối ỷ vào đạo hạnh mèo què diễu võ dương oai trước mặt mình. Thời khắc này dưới tác dụng của đạo niệm, đã bỏ qua hiệu quả che giấu ngũ giác của ảo thuật, trực tiếp liên hệ với Vô Đạo Tử.

“Hồng Vân Tử, thằng nhãi này dùng ảo thuật!” Quả nhiên Vô Đạo Tử cũng phát hiện, đang gầm lên.

“Không sao, tu vi của tên chó chết này có hạn, chỉ có thể thi triển mánh khóe lừa gạt như vậy thôi, nhưng vô dụng thôi. Đợi ta dùng Thiên Tru Địa Diệt đại thần thông cưỡng ép loại trừ, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, cũng không cần để ý tới!” Hồng Vân Tử liên hệ với hắn là muốn hắn hiểu ý.