← Quay lại trang sách

Chương 1259 Câu diệt thần quang 2

Nếu không một khi Hồng Vân Tử thi triển Thiên Tru thần thông, Vô Đạo Tử lại hiểu lầm, thế thì thành chuyện vui rồi.

“Đã hiểu!” Vô Đạo Tử đáp lời.

Vì vậy một luồng sáng trắng lại nổi lên.

Thiên Tru Địa Diệt đại thần thông của Hồng Vân Tử chính là thần thông cực kỳ cường đại, cảnh tượng khi thi triển không phải như vậy. Nhưng Vô Đạo Tử biết chắc chắn đây là tác dụng do ảo thuật của Ninh Dạ, không để bị lừa, cũng không phá giải.

Bên tai lại vang lên một âm thanh: “Cuối cùng ngươi vẫn bị lừa rồi.”

Cái gì?

Vô Đạo Tử gầm lên: “Đừng hòng lừa ta!”

Sau đó không buồn để ý tới, chỉ thấy từng luồng ánh sáng đánh lên người mình, Vô Đạo Tử chỉ thủ không công, cũng không gặp chuyện gì, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, khí huyết trong người sôi trào, tiên lực xao động kịch liệt, hơn nữa còn không thể kiềm chế được. Sau đó thân thể hắn như cái sàng, hào quang chiếu rọi ra ngoài, chỉ trong chớp mắt đã đánh thân thể hắn thành tổ ong.

Cuối cùng cũng may là nguyên thần không sao, thân thể tu sĩ Niết Bàn cường hãn cũng không bị đánh nát, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động. Vô Đạo Tử gầm thét; “Hồng Vân Tử, ngươi làm gì đấy?”

Hồng Vân Tử kinh ngạc: “Ta đang thi pháp, đã ra tay đâu.”

Cái gì?

Chết tiệt!

Vô Đạo Tử biết không ổn, không ngờ Ninh Dạ còn cảm nhận được tiếng truyền âm của bọn họ, nhân cơ hội xuất thủ.

Mình lại không phòng ngự, khiến hắn thành công.

Ngay lúc này Cấm Tuyệt Thần Côn đã xuất hiện sau lưng hắn, ầm ầm đập xuống.

Thân thể Vô Đạo Tử vốn đã thành cái sàng, chỉ có thể miễn cưỡng tụ tập tiên lực, uy năng kém hơn trước rất nhiều.

Côn này nện xuống, Vô Đạo Tử không chịu nổi nữa, thân thể hoàn toàn vỡ nát.

Cũng may nguyên thần không tổn hại gì, nguyên thần của Vô Đạo Tử bay lên không trung, lòng thầm kinh ngạc.

Thằng nhãi này thật hung ác, thủ đoạn thật tàn bạo, tuy vẫn có thể ngưng tụ thân thể, nhưng một tu sĩ Vạn Pháp mà phá được thân thể của Niết Bàn, đúng là ghê gớm.

Vô Đạo Tử âm thầm giận dữ, đang định ngưng tụ tiên thể, nhưng ngay lúc này Thiên Tru Địa Diệt đại thần thông của Hồng Vân Tử đã ngưng tụ xong, thiên địa đột nhiên biến sắc.

Vô Đạo Tử trong lòng chấn động, kêu to: “Hồng Vân, đừng ra tay!”

Khổ nỗi Hồng Vân Tử cực kỳ kiên định, hoàn toàn không tin là Vô Đạo Tử đang nói với mình. Thần thông Thiên Tru được phát động, cứ như trời giáng kiếp lôi, khiến lôi hỏa bùng nổ.

Đây cũng đúng là kiếp lôi kiếp vận, Vạn Tiên minh xuất thân từ các phái, cũng nắm được một số bí thuật của Tử Cực cung.

Kiếp lôi giáng xuống, vốn cực kỳ khắc chế nguyên thần. Vô Đạo Tử thầm kinh hãi, không còn cố kỵ gì nữa ngưng tụ toàn bộ lực lượng định chạy trốn.

Không ngờ kiếp lôi kia như khóa chặt lấy hắn, điên cuồng bổ xuống.

Sao lại nhưng vậy?

Lại nghe một giọng nói già nua vang lên: “Đã bảo ngươi bị lừa rồi mà ngươi còn không tin. Ninh Dạ vốn là thiên quyến, sử dụng kiếp lôi với hắn khác nào tự tìm đường chết?”

Cái gì?

Thiên quyến?

Sao lại như vậy.

Vô Đạo Tử hoảng hốt, biết thế có đánh chết mình cũng không chọc vào y.

Giọng nói già nua kia tiếp tục nói: “Kế sách hiện tại chỉ có lập tức bỏ trốn. Dưới tác dụng của Thiên Tru, trận này vỡ chắc, vừa có lỗ hổng là phải lập tức chạy trốn, nếu không muốn chạy cũng khó.”

Vô Đạo Tử đã cực kỳ tin tưởng người vừa lên tiếng, chắc chắn đây là đại năng của Vạn Tiên minh ta, chẳng qua vướng phải “Thiên quy” không thể xuất thủ, chỉ có thể truyền âm chỉ điểm.

Đúng như hắn đã nói, dưới Thiên Tru Địa Diệt đại thần thông, bầu trời khai mở, chắc chắn đại trận sẽ bị phá.

Nguyên thần Vô Đạo Tử không hề do dự, lập tức bay về phía kẽ hở.

Hồng Vân Tử ở bên dưới hét lớn: “Định chạy à!”

Một luồng kiếp lôi dữ dội đã bổ xuống.

Vô Đạo Tử bị hắn làm cho tức muốn hộc máu: “Là ta!”

Hắn dùng đạo niệm đáp lời, khổ nỗi Hồng Vân Tử không chịu tin, dù sao lúc trước hắn đã căn dặn Vô Đạo Tử, không lý gì lúc này Vô Đạo Tử lại chạy trốn. Theo hắn thấy người thật sự muốn chạy chỉ có thể là Ninh Dạ.

Hắn dốc toàn lực xuất thủ, vô số kiếp lôi hội tụ thành một luồng lôi quang khổng lồ giáng xuống.

“Á! Hồng Vân!” Vô Đạo Tử phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, bị Hồng Vân Tử bổ tới mức suýt nữa thần hình câu diệt, kêu lên thê thảm: “Ông đây không tha cho ngươi đâu!”

Dẫu sao hắn cũng là đại năng Niết Bàn, bất chấp tất cả phản kích.

Hồng Vân Tử chỉ cho là Ninh Dạ, không buồn để ý, nào ngờ chiêu đại thần thông này mang uy lực cường đại chưa từng có. Chỉ thấy cơn sóng đen tuyền cuốn tới, Hồng Vân Tử lập tức trọng thương.

“Vô Đạo Tử, là ngươi thật à? Ngươi!” Hồng Vân Tử kinh hãi.

Chỉ thấy lôi quang nổ ra đầy trời, khoảnh khắc này đột nhiên bộc phát uy lực chưa từng có, đánh cả về phía Vô Đạo Tử.