Chương 1260 Đùa bỡn Niết Bàn 1
Đẩu chuyển tinh di, vạn vật câu diệt!
Đây là Câu Diệt Thần Quang?
“Đây là trận pháp thật?” Hồng Vân Tử kinh hãi hét lên: “Sao ngươi lại làm được?”
“Đương nhiên ta không thể bố trí Đẩu Chuyển Tinh Di đại trận chỉ trong thời gian một khắc, nhưng có thể thi triển lực lượng một đòn. Đa tạ ngươi đã hỗ trợ, Hồng Vân Tử, hôm nay ta sẽ diệt sạch cả tam đại Niết Bàn của quần đảo Hàn Lăng!”
Sau tiếng nói lạnh lùng của Ninh Dạ, sấm sét nổ vang, hào quang hủy diệt hùng vĩ trút xuống, Vô Đạo Tử tan thành tro bụi.
Ninh Dạ am hiểu nhất là Quang đạo và Huyễn đạo, mà vừa hay Lang Gia các cũng am hiểu hai thứ này.
Quang đạo nổi danh nhất của bọn họ là Câu Diệt Thần Quang, lực sát thương cực mạnh.
Tuy Ninh Dạ tu hành Quang đạo nhiều năm, không ngừng tiến bộ, nhưng xét cho cùng lực sát thương vẫn là mặt yếu của y.
Nhưng sau khi gia nhập Lang Gia các, y tập trung tu hành, đã nắm giữ khá nhiều về Câu Diệt Thần Quang.
Chẳng qua Câu Diệt Thần Quang là thần thông, với tu vi hiện tại của y thì không thể thi triển, vì vậy phải mượn lực trận pháp.
Chính vì vậy, trận pháp mà y bố trí, ngoài sáng là huyễn, trong tối là sát, chỉ có lực lượng một đòn.
Lực lượng đòn này không giết được Niết Bàn, còn phải mượn thế, làm suy yếu đối phương.
Vì vậy đầu tiên y dùng ảo thuật dụ dỗ hai người, lừa gạt Vô Đạo Tử không phòng bị, lại dùng Chủng Quang thuật phá hủy thân thể Vô Đạo Tử, sau đó giả làm lời nói của đại năng lừa hắn đi vào trung tâm trận pháp, tự vào tử môn, cuối cùng lại phát động Câu Diệt Thần Quang, một đòn là chết.
Có thể nói mượn cả thiên thời địa lợi nhân hòa, còn vận dụng Huyễn Quang nhị đạo tới mức cực kỳ xảo diệu mới có chiến quả như vậy.
Nhưng sau khi làm xong chuyện này, thật ra Ninh Dạ cũng chẳng còn thủ đoạn nào khác. Mọi chuẩn bị bao gồm cả trận pháp cũng dùng hết, giờ đại trận đã bị phá, Hồng Vân Tử và y đã thành một đấu một.
Nhưng lại hoàn toàn không sợ, giơ tay chỉ một cái, từng mảnh vỡ nguyên thần trên bầu trời đã bị Ninh Dạ lấy đi, tiện thể còn đoạt cả bảo vật của Vô Đạo Tử.
Nhìn Hồng Vân Tử còn đang ngây ra trên đảo, y cười nói: ” Ai da, dùng bao nhiêu thủ đoạn như vậy, cuối cùng cũng giải quyết xong một tên. Niết Bàn đúng là Niết Bàn, giết cũng chẳng dễ. Này, bây giờ ta đã hết sạch thủ đoạn, ngươi còn không qua đây giết ta đi?"
Nếu y không nói, có lẽ Hồng Vân Tử đã lập tức xuất thủ, bây giờ y nói vậy, Hồng Vân Tử lại thấy căng thẳng.
Không lý nào thằng nhãi này lại thẳng thắn như vậy, chẳng lẽ còn thủ đoạn khác?
Trong lòng cảnh giác, hắn không ra tay ngay mà nhanh chóng tỏa thần thức tìm tòi xung quanh, nhưng không phát hiện bất cứ manh mối gì.
“Này, ngươi không ra tay thì ta đi đây.” Ninh Dạ cười một tràng dài rồi xoay người bỏ chạy.
“Định đi à?” Thấy Ninh Dạ định chạy, Hồng Vân Tử lại vận thần thông, tóm về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ hất tay, một tấm bùa đã xuất hiện, trên bầu trời xuất hiện một ngón tay đâm về phía Hồng Vân Tử.
“Quy Linh chỉ? không được!” Hồng Vân Tử kêu to.
Quy Linh chỉ này là bí pháp thần thông của Quy Linh Nương, thủ đoạn tới từ đại năng Nhân Hoàng, uy lực cực kỳ cường đại. Ninh Dạ là đệ tử chân truyền của Quy Linh Nương, theo quy củ của Cửu Đại Tiên Môn, ban tặng bí pháp bảo vệ cũng không có gì là lạ.
Hồng Vân Tử không dám đối đầu, lập tức hóa thành tàn ảnh lui lại.
Lại thấy chỉ này chưa kịp xé rách không trung đã tự tiêu tan.
Chết tiệt, lại là ảo thuật.
Ninh Dạ cười ha hả nói: “Đúng là sư phụ có ban Quy Linh chỉ cho ta, nhưng dùng để đối phó với ngươi thì lãng phí quá, sao ta nỡ cơ chứ? Này, thương lượng chút nhé? Chuyện hôm nay kết thúc ở đây đi.”
“Ngươi hại chết Vô Đạo Tử, giết bao nhiêu người của Vạn Tiên minh ta, kết thúc làm sao được? Cho dù lão phu liều mạng chịu một đòn Quy Linh chỉ cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!” Hồng Vân Tử hét lên the thé, lại xuất trảo về phía Ninh Dạ.
Hắn đã suy nghĩ ro ràng.
Vạn Pháp giết Niết Bàn cũng không dễ dàng gì, Ninh Dạ phải hao hết tâm tư thủ đoạn, trong tình huống hiện tại, chắc chắn y không còn nhiều chiêu trò.
Quy Linh chỉ mạnh thật đấy, nhưng không phải Quy Linh Nương đích thân thi triển, mình có trúng một đòn thì cùng lắm chỉ mất đi tiên thể, nhưng không tới nỗi mất mạng. Hơn nữa nếu hắn từ bỏ như vậy mới là vấn đề lớn.
Lúc này Hồng Vân Tử bất chấp tất cả đuổi theo, Ninh Dạ thở dài: “Toi rồi, xem ra chỉ có thể chạy thôi.”
Tiêệ tay dám một phù lục lên, thân thể đã biến mất không cò bóng dáng, khi xuất hiện trở lại đã cách xa mấy chục dặm.
Nhưng Hồng Vân Tử là ai, thần thức hùng vĩ, chút khoảng cách đó vẫn nằm trong phạm vi tra xét của hắn, lập tức phát hiện, nhanh chóng đuổi theo.