Chương 1261 Đùa bỡn Niết Bàn 2
Ninh Dạ lại xoay người bỏ chạy.
Hồng Vân Tử tốc độ cực nhanh, mắt thấy sắp đuổi kịp, Ninh Dạ lại lấy một tấm phù lục ra.
Lần này Hồng Vân Tử đã có chuẩn bị, ấn tay xuống: “Đoạn tuyệt thiên địa!”
Không gian xung quanh đã bị phong tỏa.
“Chậc!” Ninh Dạ thở dài một tiếng.
Hồng Vân Tử quả không hổ danh lão đại của Vạn Tiên minh ở nơi này, rõ ràng thực lực hơn xa Vô Đạo Tử.
Vô Đạo Tử chỉ là Niết Bàn sơ kỳ, Hồng Vân Tử lại có tu vi trung kỳ, mấu chốt nhất là thủ đoạn cũng mạnh hơn. Thiên Tru Địa Diệt đại thần thông có thể phá vạn pháp, mà thủ đoạn phong tỏa không gian này cũng vượt xa tu sĩ Niết Bàn bình thường.
Thật ra tu sĩ Niết Bàn bình thường cũng có thể phong tỏa không gian, chẳng qua cấp bậc phong tỏa có cáo có thấp.
Phù lục mà Ninh Dạ chế tạo có cấp bậc khá cao, rất nhiều tu sĩ Niết Bàn chưa chắc đã phong tỏa được.
Nhưng Hồng Vân Tử lại làm được.
Thời khắc này phù lục vô dụng, Ninh Dạ đổi tấm bùa khác.
Xoạt một tiếng, lại một luồng Quy Linh chỉ xuất hiện.
Hồng Vân Tử đâu để bị lừa, bất chấp Quy Linh chỉ lao tới.
Chỉ thấy chỉ phong giáng xuống, thân thể Hồng Vân Tử nhanh chóng tan rã với tốc độ mắt thường thấy được.
Đòn này lại là thật.
“Khốn kiếp!” Hồng Vân Tử tuyệt vọng la hét.
Đáng lẽ ngươi phải dùng chiêu giả mấy lần nữa rồi mới dùng thật chứ?
Sao ngươi nỡ dùng.
Nguyên thần rời thân thể, lại hét lớn, ngưng tụ thần uy cuồng bạo. Lạc Hồn trảo oanh kích, Hồng Vân Tử định đè bẹp đối phương trước rồi mới khôi phục thân thể, nhưng xuất thủ vội vàng như vây cũng khiến hắn khó mà khống chế bản thân.
Đúng lúc này, Ninh Dạ lại ném ra một tấm phù lục, trên không trung ngưng tụ một tấm gương cổ, không ngờ hình ảnh trong gương lại là Dạ Nha đảo.
Hồng Vân Tử đánh trúng tấm gương cổ, chỉ thấy mặt gương vỡ nát.
Cùng lúc đó, các tu sĩ trên Dạ Nha đảo chứng kiến một bàn tay lông đỏ giáng xuống từ không trung, đánh thẳng lên hòn đảo.
Rầm!
Nhát trảo cuồng bạo lập tức xuyên thủng Dạ Nha đảo, làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Vô số tu sĩ hoặc chết hoặc bị thương, kêu rên thảm thiết.
Trong đám mây xa xa, Lang Diệt chứng kiến cảnh này, không khỏi tán thưởng: “Mẹ nó, lão đại đúng là nói được làm được, không ngờ lại dẫn thần thông của Hồng Vân Tử tới nơi này.”
Diệp Cô huých hắn một cái: “Đừng nói linh tinh nữa, Dạ Nha đảo bị tập kích, trận pháp tổn hại, tạm thời khó mà khởi động. Những tu sĩ khác vẫn đang ở ngoài đảo, đây là thời cơ rất tốt để chúng ta xuất thủ, còn đợi gì nữa?”
“Mọi người lao lên! Cướp hết tất cả những gì có thể cướp, không cướp được thì hủy hết đi!” Hiên Viên Long cũng hô to.
Tu sĩ Cực Quang đảo đã đợi cả nửa ngày, giờ dồn dập hò hét lao xuống.
Một trận giết chóc đã triẻn khai trên Dạ Nha đảo.
Bên này, Ninh Dạ dịch chuyển công kích của Hồng Vân Tử, không ngăn cản hắn ngưng tụ tiên thể mà tiện tay lấy ra một tấm bùa, hiện lên hình ảnh Dạ Nha đảo.
Nhìn thảm trạng Dạ Nha đảo bị bản thân công kích, Hồng Vân Tử kinh hãi khó tả: “Ngươi... ngươi đã tính toán tất cả mọi chuyện?”
Ninh Dạ lắc đầu một cái: “Không quá chính xác, chẳng qua nếu ngươi đưa sẵn một trăm kế hoạch, liệt kê mọi khả năng, thế thì tỷ lệ chính xác sẽ cao hơn nhiều. Chẳng qua để đạt được mục đích này ta cũng phải trả giá rất lớn. Đã dùng phù lục Quy Linh chỉ, dùng cả phù lục Đẩu Chuyển Tinh Di, dùng mất Độn Không phù, làm được gì cũng làm rồi. Bây giờ ta thật sự không còn thủ đoạn gì, ngươi có muốn tới thử giết ta lần nữa không?"
Nói xong Ninh Dạ cười nhăn răng: “Đương nhiên, có thể là ta đang lừa ngươi. Ngươi tự chọn thôi.”
Hồng Vân Tử đã ngưng tụ lại tiên thể.
Nhưng hắn không xuất thủ nữa, chỉ đờ đẫn nhìn y.
Trận chiến ngày hôm nay cho hắn rất nhiều bài học, Hồng Vân Tử đã không dám xem thường Ninh Dạ.
Hắn biết chắc chắn Ninh Dạ vẫn có biện pháp.
Chẳng qua hắn không nghĩ ra là cái gì.
Nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục dùng chiến lực của mình góp thêm viên gạch cho chiến quả của Ninh Dạ nữa.
Vì vậy hắn nói: “Quy Linh Nương bị thượng giới hạn chế, không thể ban tặng Quy Linh chỉ cho ngươi mà không có giới hạn, chiêu vừa rồi chắc chỉ có hai lần. Đẩu Chuyển Tinh Di phù của ngươi không thể thực hiện được khi ta đã chuẩn bị, vì vậy cũng không thể dùng tiếp. Độn Không phù bị ta phong tỏa không gian, đã vô dụng. Thủ đoạn ảo thuật không có trận pháp hỗ trợ thì khó mà có tác dụng với ta. Nhưng hiểu biết và khả năng vận dụng của ngươi về Quang đạo đã vượt xa khỏi tưởng tượng của ta, nếu dựa vào nó... tốc độ thật sự của ngươi không chỉ có vậy?”
“Ồ?” Ninh Dạ nhíu mày một cái: “Ngươi đoán ra rồi à? Không sai, điểm quan trọng nhất của Quang đạo là tốc độ, với tốc độ của ánh sáng, không gì bì kịp.”