← Quay lại trang sách

Chương 1262 Ước đấu 1

“Nhưng tu vi hiện tại của ta vẫn khó mà làm được như vậy. Nếu ngươi là tu sĩ Vô Cấu, có lẽ ta còn có thể so tốc độ với ngươi. Ngươi là Niết Bàn thì ta không thể bay nhanh hơn ngươi được.”

Hồng Vân Tử gật đầu; “Ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta còn biết ngươi trông thì xảo quyệt, thích hăm dọa lừa gạt, nhưng thật ra không đánh trận nào mà không nắm chắc phần thắng. Ngươi bình tĩnh như vậy không phải là giả, chắc chắn còn có đòn sát thủ khác.”

“Nếu ngươi đoán ra, ta tha cho ngươi không chết.” Ninh Dạ đáp lời.

“Tha cho ta không chết?” Nghe y nói vậy, Hồng Vân Tử thầm kinh hãi.

Thật ra những người lên tới Niết Bàn, đại đa số không ngu, chẳng qua trong tình huống cảnh giới cao đè cảnh giới thấp, thực lực có thể áp đảo, đúng là không cần động não.

Bây giờ đụng phải cái tên khó chơi như Ninh Dạ, Hồng Vân Tử lại bị ép không thể không động não.

Lúc này đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ ra điều gì: “Lúc trước ngươi sử dụng Độn Không phù là có thể di chuyển xa hơn, nhưng chỉ trốn một đoạn có hạn... Ra ngoài quyết đấu thì không bị hạn chế bởi quy tắc, còn ngươi lại rất am hiểu lợi dụng người khác. Ngươi là đệ tử đắc ý của Quy Linh Nương, bà ta không thể không phái người bảo vệ ngươi, mà ra tay trong tình huống này cũng không phải làm trái quy tắc... Không tốt!”

Hắn thầm hô trong lòng, vội vàng thi triển lồng phòng hộ tiên pháp.

Sau đó chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một bàn tay thon thả, vỗ mạnh lên lưng Hồng Vân Tử, chỉ một đòn đá phá tan lồng phòng ngự của hắn, máu tươi bắn ra như điên.

“Nhạc Tâm La!” Hồng Vân Tử hét lớn lui lại, nhưng hướng hắn lui cũng xuất hiện thân hình Nhạc Tâm La, giơ kiếm chém xuống người Hồng Vân Tử.

Nhạc Tâm La là Niết Bàn đỉnh phong, cũng là đệ tử chân truyền thiên tài trong Lang Gia các, cả tu vi lẫn chiến lực thực tế đều mạnh hơn Hồng Vân Tử, còn chưa nói tới cô nàng này còn không theo võ đức, ra tay đánh lén. Nếu kiếm này chém trúng, Hồng Vân Tử không chết thì nguyên thần cũng trọng thương.

Nhưng ngay lúc này Ninh Dạ lại nói: “Đừng giết hắn!”

Cái gì?

Nhạc Tâm La ngẩn ra, nhưng vẫn bực bội dừng tay, chỉ tiện thể đánh ra một chưởng, tiên lực xao động, ép Hồng Vân Tử bật ngược trở lại.

Nhạc Tâm La bất mãn nhìn Ninh Dạ: “Này, sao ngươi biết ta ở đây? ’

Ninh Dạ cười nói: “Tuy chuyện nhỏ thì không thể trông cậy vào sư tỷ, nhưng đại sự thì vẫn tạm được. Sư đệ của ngươi tung hoành trong quần đảo Hàn Lăng cả ngày, nếu ngươi còn rụt cổ thì rõ ràng không phải là người.”

“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Tâm La trợn trừng hai mắt, nhưng cô cũng biết xưa nay sư đệ không buồn sợ mình, lại xét thấy hắn vừa đánh chết một Niết Bàn, tuy dùng rất nhiều thủ đoạn xảo quyệt, nhưng cũng chứng minh thực lực bản thân, vì vậy không nổi nóng, chỉ hỏi: “Sao lại không giết hắn?”

Ninh Dạ nói: “Tuy bây giờ sư tỷ ra tay không trái quy tắc, nhưng quy củ là có thể thay đổi. Lần này nếu sư tỷ giúp ta giết Hồng Vân Tử, ta đoán không khéo Cửu Đại Thánh Tôn sẽ thay đổi quy củ ép sư tỷ về. Bây giờ ta đã dùng Quy Linh chỉ rồi, sư tỷ là thủ đoạn ép đáy hòm của ta, nếu sư tỷ ở đây, sau này ta gặp phiền toái lớn thì biết tìm ai?”

Nhạc Tâm La nghe vậy vui vẻ: “Ai da, còn biết tầm quan trọng của sư tỷ cơ à?”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Yên tâm, ta sẽ cố gắng không dùng tới ngươi.”

Nhạc Tâm La sắc mặt trầm xuống: “Nhưng bây giờ ngươi không giết hắn, hắn cũng biết tới sự tồn tại của ta rồi.”

“Không sao, ta nói rồi, cho dù không có sư tỷ, ta cũng có thể giết hắn.” Ninh Dạ trả lời.

“Ơ? ngươi còn thủ đoạn gì nữa à?” Nhạc Tâm La kinh ngạc.

Không chỉ mình cô, Hồng Vân Tử cũng không thể tin nổi.

Con mẹ nó, ngươi có sư tỷ cường đại như vậy mà không thèm, vãn tự tin có thể giết ta?

Nhưng bây giờ hắn thật sự không dám coi thường Ninh Dạ nữa, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Không có Nhạc Tâm La, ngươi có thủ đoạn gì mà đòi giết ta?”

Ninh Dạ cười nói: “Chậc, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội. Ta cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi không chạy trốn, sư tỷ của ta sẽ không ra tay, còn ta chỉ dùng thực lực của Cực Quang đảo đối phó với ngươi.”

Thực lực của Cực Quang đảo?

Hồng Vân Tử nghe vậy đáp: “Chỉ bằng hơn trăm tên tu sĩ Vạn Pháp kia? Bọn chúng chẳng là cái thá gì!”

Chỉ có loại Vạn Pháp như Ninh Dạ mới là đặc biệt, còn tu sĩ Vạn Pháp khác, Hồng Vân Tử không để vào mắt.

“Tức là ngươi đồng ý rồi? Nói trước nhé, nếu ngươi chạy trốn, thế thì sư tỷ của ta ra tay không phải là trái quy tắc, không được điều sư tỷ đi.” Lúc nói câu này Ninh Dạ nhìn lên bầu trời.

Thế là trên bầu trời vang lên giọng nói ầm ầm: “Được.”

Không biết là ai lên tiếng.