← Quay lại trang sách

Chương 1263 Ước đấu 2

Hồng Vân Tử vui mừng: “Tốt lắm! Để lão phu xem xem ngươi còn trò...”

Hắn còn chưa dứt lời đã lập tức ngậm miệng.

Chỉ thấy sau lưng lại xuất hiện một người khổng lồ đạp chân lên mặt biển, thân thể cao vút tận tầng mây.

Đó là...

“Thiên Cơ.” Ninh Dạ đáp.

Thiên Cơ?

Mẹ nó!

Sao ta lại quên mất, Ninh Dạ có một trợ thủ Niết Bàn, chẳng qua lúc trước đang chiến đấu với Bách Hàn Vũ.

Còn bây giờ Thiên Cơ đột nhiên xuất hiện...

Hồng Vân Tử tâm thần chấn động, biết chắc Bách Hàn Vũ đã lành ít dữ nhiều.

Hắn trừng mắt nhìn Thiên Cơ: “Loại quái vật như ngươi mà có thể tu hành tới trình độ này. Nhưng sao ngươi có thể giết chết Hàn Vũ trong thời gian ngắn như vậy?”

Thiên Cơ nở nụ cười “hiền lành”: Ta không giết hắn, chỉ tạm thời nhốt hắn dưới đất, không ra được. Đợi giết ngươi xong rồi lại giết hắn. Các ngươi có ba Niết Bàn, đánh riêng từng tên mới là chính đạo.”

“Chỉ bằng ngươi?” Hồng Vân Tử tức giận.

“Còn có chúng ta!”

Lại có âm thanh vang lên, trong trẻo êm tai. Sau tiếng nói này, hoa rơi khắp trời, một biển hoa đã xuất hiện trên không trung.

Là Lâm Lang!

Bên cạnh cô còn có một người, chính là con rối đầy tớ của Ninh Dạ, Huyết Ly, cảnh giới Vô Cấu.

Hồng Vân Tử đột nhiên nhớ ra Lâm Lang cũng là chân truyền của Quy Linh Nương.

Chẳng qua xưa nay luôn bị danh tiếng của Ninh Dạ che giấu.

Nếu như...

Hắn còn chưa nghĩ xong, Ninh Dạ đã nói: “Đừng trách ta không nói cho ngươi. Đúng là sư phụ chỉ cho ta một tấm Quy Linh chỉ. Nhưng ở đây có hai đồ đệ. Vì vậy...”

Ninh Dạ chỉ vào Lâm Lang, mỉm cười nói: “Cô ấy cũng có một tấm.”

Dứt lời, bốn người đồng thời ra tay.

Ngày hôm đó, là ngày buồn đau của Vạn Tiên minh.

Tam đại Niết Bàn tại quần đảo Hàn Lăng chết sạch.

Không chỉ có vậy, toàn bộ quần đảo Hàn Lăng còn bị Ninh Dạ cướp bóc một lượt, như gió thu quét sạch lá rụng.

Quần đảo Hàn Lăng không còn tam đại Niết Bàn bảo vệ, không thể không chuyển sang trạng thái phòng ngự, khởi động tất cả trận pháp phòng ngự trên đảo.

Thế nhưng trận pháp gặp phải Ninh Dạ, phá giải quá dễ dàng.

Y phá giải lần lượt từng cái một, cũng giết từng đảo từng đảo một, mang theo tu sĩ Cực Quang đảo đi khắp bốn phương, chơi chiến thuật du kích, cướp bóc điên cuồn, thu gom toàn bộ tài nguyên vào tay.

Quần đảo Hàn Lăng có hơn trăm hòn đảo, bị Ninh Dạ cướp sạch sành sanh chỉ trong ba ngày, thậm chí nếu giết được tu sĩ cấp cao thì cũng ra tay giết: Giết tu sĩ cấp cao mang lại càng nhiều lợi ích, ai mà chẳng có chút bảo vật?

Ba ngày sau, viện quân của Vạn Tiên minh mới chạy tới.

Nhìn quần đảo rách nát tàn tạ, ai nấy im lặng.

“Rác rưởi!”

Phong Vân Liệt gằn từ trong kẽ răng.

Vạn Tiên minh đã từng ra tay đối phó với rất nhiều thiên tài, có thành công, cũng có thất bại.

Nhưng xưa nay chưa một ai phản kích lại hung ác như vậy, đại đa số thiên tài sau khi tránh được đợt truy sát của bọn họ là an tâm tu hành, cho dù có trả thù cũng phải đợi tới lúc cường đại. Còn tới khi bọn họ thật sự cường đại, thượng giới sẽ có lời ám chỉ, để bọn họ không được làm khó tam đại liên minh, hạ thấp nguy hiểm báo thủ xuống mức tối thiểu.

Chính vì vậy, xưa nay tam đại liên minh không hề sợ hãi.

Thế nhưng lần này tình huống lại khác.

Ninh Dạ báo thù, không để qua đêm. Cửu Đại Thánh Tôn cũng không còn gì để nói: Chẳng lẽ trong tình huống này bọn họ lại bảo Ninh Dạ không được phản kích? Lúc này mà đứng ra bảo vệ tam đại liên minh, thế thì tam đại liên minh cũng chẳng còn giá trị gì nữa.

Vì vậy, cay cú gì cũng đành nuốt chửng, người câm ngậm đắng mây cũng chỉ có thể im, chẳng có cách nào.

“Làm sao bây giờ?” Bên cạnh có tu sĩ hỏi Phong Vân Liệt.

Phong Vân Liệt hít một hơi thật sâu: “Thượng giới có quy củ, trong vòng một năm không được tấn công Cực Quang đảo, bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn. Cho người khôi phục lại quần đảo đã rồi tính.”

“Bây giờ mà khôi phục, Ninh Dạ lại...” Có người do dự nói.

“Thế thì đừng trách bọn ta không khách khí.” Phong Vân Liệt đáp.

Hắn đã biết tình huống của quần đảo Hàn Lăng, tin rằng mình tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ của đám người Hồng Vân Tử, vì vậy còn hy vọng Ninh Dạ ra tay, đỡ phải đợi thêm một năm.

Ngược lại nếu không khôi phục sản xuất, quần đảo Hàn Lăng không còn lợi ích gì, rất có thể Ninh Dạ sẽ không xuất hiện.

Đối với Phong Vân Liệt, đây chính là mồi nhử.

Còn Ninh Dạ thấy mồi, liệu có đớp không?

Phong Vân Liệt gần như khẳng định y sẽ cắn mồi, căn cứ theo những gì tìm hiểu được về Ninh Dạ trong mấy năm nay, người này tâm địa cay độc, lá gan cũng lớn, thường làm chuyện mà người khác không thể.

Đối với Phong Vân Liệt, việc hắn cần quan tâm nhất không phải liệu Ninh Dạ có đớp mồi hay không mà hắn sẽ đớp mồi theo cách nào.