← Quay lại trang sách

Chương 1264 Ngươi lừa ta gạt

Cho dù thế nào đi nữa, phe mình cũng chiếm ưu thế thực lực, trong tình huống như vậy nếu còn để Ninh Dạ thành công, thế thì Phong Vân Liệt cảm thấy bọn họ có thể tự sát được rồi.

Trước khi thất bại, mỗi con người tự tin đều nghĩ như vậy.

❖ ❖ ❖

Cực Quang đảo

Ninh Dạ ngồi trên ghế dựa, nghe Diệp Cô báo cáo: “Phong Vân Liệt? Là tên ‘càn khôn nhất trịch thiên hạ kinh, điểm thạch thành kim phong vân động’ - Phong Vân Liệt?”

"Đúng vậy." Diệp Cô cười nói.

Trong Thiên Trung giới, Phong Vân Liệt cũng coi là bậc đại nhân danh tiếng hiển hách.

Hắn nổi tiếng nhất là lắm tiền!

Cực kỳ lắm tiền!

Nghe nói người này vốn là công tử nhà giàu bất học vô thuật, từ nhỏ đã cưỡi ngựa vân du tứ xứ, đi tìm tiên sư, ban đầu chỉ đi theo một số giang hồ bịp bợm, không học được bản lĩnh gì.

Được cái hắn cực kỳ may mắn, có một lần phát hiện một bí cảnh thượng cổ, nhận được lượng lớn tài nguyên, cũng nhận được một bí pháp tiên thuật, có thể giám định bảo vật kiếm lời.

Từ đó trở đi một bước lên trời, phát triển thuận lợi, bên người chưa bao giờ thiếu linh thạch, lúc nào cũng chi trả hào phóng, vì vậy mới có danh hiệu “Càn Khôn Nhất Trịch Thiên Hạ Kinh, Điểm Thạch Thành Kim Phong Vân ĐỘng.”

Điểm Thạch Thành Kim chính là bí thuật giám định bảo vật của hắn.

Ninh Dạ cũng lấy làm hiếu kỳ, tuy tu tiên giới cũng có tình huống cầm bảo vật mà không biết, nhưng thật ra chuyện như vậy cực kỳ khan hiếm.

Dù sao trong tu tiên giới, tu vi càng cao thì nhãn lực càng mạnh. Tu sĩ bình thường không nhìn ra được bảo bối, chẳng lẽ cảnh giới Niết Bàn còn không nhìn ra?

Phong Vân Liệt học được bí thuật ra sao mà có thể khiến hắn không ngừng kiếm lợi từ khi hoàn toàn vô danh? Hơn nữa với tác phong của hắn, chắc chắn không phải là lợi nhỏ, phải là lợi lớn mới được, tức là phải trên cả Niết Bàn mới được.

Cái này thì thú vị rồi.

Đương nhiên Ninh Dạ cũng không để ý tới điều này mà là vì sao lần này Vạn Tiên minh lại phái một kẻ như vậy tới.

Thời khắc này, Ninh Dạ bấm ngón tay suy tính, phát hiện bản thân cũng không thể tính được nhiều tin tức về người này.

Chuyện này khiến y chấn động.

Quả nhiên Phong Vân Liệt này không đơn giản.

Nhưng không tính được Phong Vân Liệt không có nghĩa là không tính được người bên cạnh hắn.

Ninh Dạ đã nói: “Tra xem lần này Phong Vân Liệt dẫn theo những ai.”

“Vâng.” Diệp Cô đã lùi ra.

Hắn tu luyện ảo thuật, cực kỳ thuận tiện cho việc tìm hiểu tin tức, lại thêm trong thời đại này mọi người không có ý thức bảo mật, vì vậy chỉ hai ngày sau, Diệp Cô đã tìm hiểu được đại khái.

Lần này Vạn Tiên minh phái tổng cộng một Niết Bàn, mười Vô Cấu, ba trăm Vạn Pháp.

Số lượng hơi ít.

Nhưng nguyên nhân không phải vì khinh thường Ninh Dạ mà là vì viện binh này được phái ra sau khi tấn công Cực Quang đảo thất bại, khi đó Vạn Tiên minh còn chưa biết quần đảo Hàn Lăng sẽ gặp xui xẻo, vì vậy chỉ phái người bổ sung số lượng tổn thất.

Ai mà ngờ được người mới đi được nửa đường thì quần đảo Hàn Lăng đã gặp tai ương.

Thời khắc này, Diệp Cô vừa đưa tin tức lên vừa nói: “Nhóm người này tới quần đảo Hàn Lăng trước, có lẽ sau đó sẽ có một nhóm nữa. Ninh thiếu gia, chúng ta có nên đánh chặn dọc đường không?”

Hắn hưng phấn vung tay, tự thấy là ý tưởng hay.

Mà ý tưởng này cũng thật sự không kém, lợi dụng sai lệch thời gian đánh cho đối thủ trở tay không kịp, cũng khá ổn thỏa.

Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ngay ngày thứ hai sau khi Cực Quang đảo bị tấn công, chúng ta đã tập kích quần đảo Hàn Lăng, xét theo thời gian thì Vạn Tiên minh chỉ biết tin chậm hơn một ngày. Ngươi điều tra chuyện này tốn hai ngày... Theo lý thuyết, nhóm viện binh thứ hai đã đến nơi rồi.”

Diệp Cô vội vàng nói: “Ta tự tới quần đảo Hàn Lăng, ta bảo đảm bọn chúng còn chưa tới.”

Lang Diệt bên cạnh của gật đầu; “Tuy chúng ta phản công quần đảo Hàn Lăng ngay ngày thứ hai sau chuyện Cực Quang đảo, nhưng lúc này quần đảo Hàn Lăng chỉ bị tập kích, chưa bị diệt sạch, chưa chắc Vạn Tiên minh đã căng thẳng. Hơn nữa tu sĩ của Vạn Tiên minh cũng không nhàn rỗi, đợt tiếp viện thứ nhất thì cũng thôi, còn muốn điều đợt tiếp viện thứ hai thì phải thêm một chút thời gian, có đến trễ cũng rất bình thường.”

“Ồ, vấn đề là, Phong Vân Liệt lại không nghĩ tới điều này hay sao?” Ninh Dạ vuốt cằm nói.

Y suy nghĩ rồi hỏi; “Đúng rồi, có phải quần đảo Hàn Lăng đã bắt đầu khôi phục sản xuất không? ’

“Vâng. Ngay ngày thứ hai sau khi tới nơi, Phong Vân Liệt đã khôi phục sản xuất.” Diệp Cô nói.

“Muốn khôi phục sản xuất thì phải có hạt giống. Đợt viện binh thứ nhất không biết quần đảo Hàn Lăng bị tập kích, liệu bọn họ có mang theo hạt giống linh thực không?” Lâm Lang đột nhiên lên tiếng hỏi.

Câu này khiến ai nấy ngớ người.