Chương 1265 Giương đông kích tây 1
Diệp Cô tỉnh ngộ: “Hóa ra tên chó chết ấy đang đợi chúng ta.”
Ninh Dạ gật đầu: “Thế thì đúng rồi, tiếp theo ngươi cứ thám thính, ta cho rằng không quá ba ngày nữa sẽ có tin tức về nhóm viện binh thứ hai, dùng mưu kế một chút còn có thể thăm dò rõ ràng con đường, thời gian cụ thể.”
Diệp Cô cũng vui vẻ: “Không khéo ta không dùng ảo thuật cũng có thể qua lại tự nhiên.”
“Không sai.” Ninh Dạ gật đầu, tiện tay ném một thứ cho Diệp Cô: “Đã vậy thì tra nhiều một chút, tiện thể bỏ cái này vào.”
“Đây là cái gì?” Diệp Cô kinh ngạc nhìn vật trong tay, trông rất giống hạt giống.
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Bọn họ muốn khôi phục sản xuất, chúng ta phải giúp họ một tay chứ.”
Ba ngày sau.
Phía ngoài quần đảo Hàn Lăng, một đội thuyền gồm mười hai chiếc tuyên thuyền đang chậm rãi bay từ chân trời tới.
Trên thuyền là một loạt các tu sĩ, lá cờ phất phới, trông như một đội quân uy phong hiển hách. Nhưng nếu quan sát kỹ lưỡng sẽ thấy đội quân tu sĩ này trông thì mạnh mẽ, thật ra không có nhiều tu sĩ cường đại.
Đa số là cảnh giới Vạn Pháp, thậm chí không có bao nhiêu Vô Cấu.
Chỉ có lão già ngồi ở mũi thuyền là tu sĩ Niết Bàn duy nhất.
Người này ngồi trên ghế đầu rồng, tuy đã già nhưng mặc bộ đồ da hổ, để lộ phần lớn cơ thể, bắp thịt căng phồng, hiển nhiên từng là loại cơ bắp cao to, tuy đã già nua nhưng tinh thần vẫn sắc thước, sát khí vẫn đằng đằng.
Thời khắc này đội thuyền đang bay qua bên trên một khu vực núi non, bốn phía là núi cao.
Địa hình như vậy, nếu có mai phục, cực dễ vây coong.
Tiên thuyền vốn có thể bay cao hơn, tránh những ngọn núi san sát, nhưng vẫn cứ đi xuyên qua núi non này.
Dọc đường đi, bốn phía mây gió yên bình, sơn thanh thủy tú, không nghe thấy chút âm thanh này.
Ông lão kia uống rượu, khẽ mỉm cười: “Trong núi không có chim hót, rõ ràng có kẻ mai phục, xem ra phường gian tặc đã đến. Nếu bọn chúng không ra tay, thế thì để chúng ta xuất thủ trước.”
Nói xong vung chén rượu lên, chỉ thấy tu sĩ rải rác trên mười hai chiếc tiên thuyền dồn dập hành động, đồng thời vén lớp màn che đặc chế bao bọc trên thuyền, để lộ từng cây nỏ cỡ lớn.
Những cây nỏ này đều được tiên pháp chế tạo, bên trên còn bố trí “Phá Pháp nỗ” cực mạnh.
Chỉ nghe tiên âm vang vọng, “viu” một tiếng bắn ra.
Tuy chỉ một tiếng nhưng có cả trăm mũi Phá Pháp nỗ ầm ầm bay khỏi tiên thuyền, đánh vào đỉnh núi.
Ngọn núi nổi lên sóng khí ngập trời, hào quang phá pháp chiếu rọi không trung.
Còn có tiếng kêu gào thê lương xen lẫn trong đó.
Khoảnh khắc sau, núi non xung quanh đã vang lên tiếng gầm thét quái dị, nương theo tiếng gầm này là vô số lưỡi đao do cây cỏ biến thành bắn ra.
Tiếp đó, ngay cả ngọn núi cũng cử động, hóa thành người khổng lồ, nâng bàn tay như che phủ cả bầu trời lên, mười tám ngọn núi, ba mươi sáu bàn tay khổng lồ đồng thời đánh xuống.
“Thiên Cơ!” Ông lão hừ một tiếng: “Nghe nói ngươi sở trường về Thổ đạo, quả nhiên không sai, trong lãnh địa của ngươi thì uy lực càng mạnh, nhưng đáng tiếc, ngươi gặp phải ta!”
Lão búng tay một cái.
Mười hai tiên thuyền đột nhiên khởi động, đầu đuôi nối liền, tạo thành hình tròn, một luồng kim quang dâng lên, không ngờ ba mươi sáu bàn tay đá kia cũng không thể khiến kim quang rung động chút nào.
Ngược lại tiên thuyền tiếp tục bắn ra Phá Pháp thần nỗ, ầm ầm lao tới, còn có một luồng địa thần thông từ trời giáng xuống, là một nhóm người xuất hiện trên bầu trời, chính là bọn Phong Vân Liệt.
Phong Vân Liệt vừa xuất hiện đã cười ha hả nói: “Ninh Dạ, quả nhiên ngươi đã xuất hiện rồi!”
Sau tiếng gọi, chỉ tiếng trên ngọn núi xa xa đã xuất hiện bóng dáng Ninh Dạ: “Ngươi đã đưa cơm tới, lẽ nào ta lại không ăn?”
Sau tiếng đáp lại, chỉ thấy khắp nơi trên núi, cây cỏ đều hóa thành yêu, hò hét xung phong,
Cảnh tượng này khiến Phong Vân Liệt không khỏi chấn động: “Thủ đoạn được lắm! Tuy mượn lực trận pháp nhưng chỉ ba ngày mà làm được tới mức này, không hổ danh thiên tài đệ nhất Thiếu Tú bảng. Thật đáng tiếc, cuối cùng ngươi vẫn quá ngạo mạn, nhất định phải nằm lại tại đây! ’
Nói xong vung tay áo, mây gió cuốn qua, đám yêu vật cỏ cây kia đều bị cuốn đi.
Đồng thời Phong Vân Liệt đã ném ra một thứ, là một bảo tháp lưu ly bảy màu, ép xuống người Ninh Dạ.
Ninh Dạ mỉm cười: “Nghe nói ngươi rất lắm tiền? Ta cũng muốn mở mang tầm mắt. Bảo vật này không tệ, ta nhận trước.”
Nói xong chỉ tay vào bảo tháp mà Phong Vân Liệt ném ra, một luồng sáng lóe lên, bảo tháp như trúng uế khí, hào quang ảm đạm, còn chưa thể hiện uy lực đã rơi thẳng xuống.
Phong Vân Liệt nhướn mày: “To gan, cảnh giới Vạn Pháp mà dám lấy pháp bảo của Niết Bàn, ngươi đúng là cuồng vọng tới không biết trời cao đất dày nữa rồi.”
Không thấy hắn có động tác gì, đột nhiên bảo tháp lại lóe sáng, gia tốc hạ xuống, chụp vào Ninh Dạ, ầm một tiếng bao phủ quanh người y.