Chương 1266 Giương đông kích tây 2
Nhưng Phong Vân Liệt không hề đắc ý: “Chạy rồi? Vô dụng! ’
Lại ấn một tay xuống, một luồng sáng quét qua thanh tẩy tất cả.
Đồng thời mười hai tiên thuyền cũng phóng ra pháp thuật phong tỏa không gian: Bọn họ là mồi nhử, ngoài tác dụng dụ dỗ đối thủ ra tay, tác dụng lớn nhất là mượn trận pháp được bố trí trên mười hai tiên thuyền phong tỏa xung quanh. Đã biết Ninh Dạ gian xảo giỏi chạy trốn, đương nhiên sẽ không cho y cơ hội bỏ trốn.
Lúc này mồi nhử và mai phục cùng xuất thủ, đã khống chế toàn bộ vùng rừng núi này.
Lúc này trong tiên thuyền lại xuất hiện hai luồng khí thế cường đại, không ngờ lại là hai Niết Bàn khác.
Tổng cộng bốn vị đại năng Niết Bàn, ai nấy phóng thích thần uy, quét ngang xung quanh.
Nhưng quét qua một lượt lại không khỏi kinh ngạc.
Ông lão cơ bắp nói: “Có vẻ không đúng, nơi này không có nhiều nhiều tu sĩ lắm. Phong Vân Liệt, hình như kế hoạch của ngươi có vấn đề rồi, nơi này chỉ có Ninh Dạ và Thiên Cơ, những người khác đều là người này dùng trận pháp và tiên thuật huyễn hóa ra.”
Phong Vân Liệt không thèm để ý: “Ninh Dạ là quan trọng nhất, chỉ cần diệt trừ hắn, những thứ khác đều không đáng kể!”
“Cũng đúng!” Lão già cơ bắp mỉm cười, đột nhiên trừng mắt nhìn thẳng vào một chỗ: “Ở đây.”
Hắn xuất quyền đánh về phía một ngọn núi phía xa.
Ngọn núi kia hóa thành cánh tay đá ngăn cản, thế nhưng dưới thế quyền của ông lão, chỉ trong chớp mắt đã tan thành từng mảnh. Thế quyền cuồn cuộn đánh lên ngọn núi, toàn bộ ngọn núi tiêu tan như bẻ gãy cành khô.
Nhưng lão già không hề đắc ý, ngược tiếp tục đưa mắt nhìn quanh, dùng thần thức tìm tòi.
Lão có thể cảm giác được Ninh Dạ đang ở đây nhưng không biết dùng thủ đoạn gì mà luôn tránh được thần thức của lão điều tra, cho dù tìm được thì cũng lập tức biến mất.
Khoảnh khắc đó, thật ra tứ đại Niết Bàn đều dồn dập xuất thủ, thần thức quét qua, tập trung tra xét, trông thì không chút sóng gió chứ thực chất ẩn chứa sát khí, có lẽ ngay khoảnh khắc tiếp theo là vô thanh vô tức giết chết một người.
Nhưng cho dù là uy năng như vậy, bốn vị Niết Bàn vẫn không cách nào bắt được Ninh Dạ, giết chết y.
Cảm giác như đang xuất chiêu với một đống không khí, có sức mà không dùng được, trong lòng khó chịu khó tả.
Đối mặt với tình huống như vậy, ngay cả Phong Vân Liệt cũng cảm thấy không đúng: “Đây không phải thủ đoạn bình thường, rõ ràng Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước.”
Nghĩ đến đây, Phong Vân Liệt đột nhiên biến sắc: “Không tốt! Quần đảo!”
Bầu trời phương xa có một luồng hỏa phù bay tới, nhưng đánh vào phong tỏa không gian, hóa thành đốm lửa tiêu tan.
Phong Vân Liệt không nhận được tin, nhưng vẫn ý thức được điều gì: “Chắc chắn tu sĩ Cực Quang đảo đang tới quần đảo Hàn Lăng.”
Lão già cơ bắp hừ một tiếng nói: “Phong Vân Liệt, hắn nhận ra kế hoạch của ngươi rồi, khà khà khà khà.”
Giọng điệu có vẻ cười nhạo trước đau khổ của người khác.
Phong Vân Liệt lại nheo mắt: “Nhận ra thì đã sao? Ít nhất để thu hút chúng ta, Ninh Dạ phải ở nơi này, nếu thế cứ bất chấp tất cả giết chết Ninh Dạ. Chỉ cần Ninh Dạ chết đi, cho dù mất đi quần đảo Hàn Lăng cũng không sao.”
Đằng nào thì quần đảo Hàn Lăng cũng bị đánh cướp một lần rồi, lần này bọn họ chỉ mang một ít hạt giống linh thực, mới gieo chưa được vài ngày, thực ra không có bao nhiêu giá trị.
Lần tập kích quần đảo Hàn Lăng này, nhìn từ chiến thuật thì có vẻ thành công, nhưng nhìn từ chiến lược thì rõ là thất bại, vì hoàn toàn không có ý nghĩa: Tập kích một nơi vô nghĩa, thành công thì được gì?
Ninh Dạ ơi là Ninh Dạ, ngươi ỷ vào việc ra kỳ chiêu chiếm thắng lợi, nhưng cuối cùng vì vậy mà rơi xuống tiểu thừa.
Chỉ cần giết chết ngươi, tất cả đều đáng giá!
Phong Vân Liệt giữ vững niềm tin, không mở cấm chế phong tỏa không gian mà tiếp tục ép xuống: “Thằng nhãi này thích trốn, thế thì phá hủy toàn bộ núi non quanh đây là được!”
Một cơn sóng cuồng bạo quét qua, lần này là oanh kích toàn bộ không bỏ sót nơi nào.
Đại năng Niết Bàn dốc toàn bộ thực lực xuất thủ sẽ cường hãn cỡ nào, nếu không phải tiên sơn có lực lượng đặc biệt bảo vệ, thế thì chỉ một người là có thể dời non lấp bể, phá hủy dãy núi chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Dãy núi mà bọn họ đang ở, vốn là một loạt núi non trên đảo, không có gì thần kỳ, lực lượng bảo vệ cũng không cường đại.
Chẳng qua có Thiên Cơ giúp sức nên mới có thể chống lại.
Nhưng bây giờ là bốn đại năng Niết Bàn phối hợp xuất thủ, dưới lực lượng hủy thiên diệt địa đó, Thiên Cơ cũng không chịu nổi.
Chỉ thấy dãy núi này bị uy áp khổng lồ của bốn vị Niết Bàn đè xuống, phát ra tiếng nổ ầm ầm, bắt đầu không chịu nổi gánh nặng, ngọn núi từ từ tan vỡ, nhưng không phải rơi xuống mà trực tiếp tan thành tro bụi.