Chương 1267 Tiến thối lưỡng nan
Cứ phá hủy một ngọn núi là một đống khói bụi dày đặc.
Vì vậy chẳng bao lâu sau khói bụi càng lúc càng nhiều, bay lên cuồn cuộn, toàn bộ không gian phủ kín làn sương xám.
Tiên giới cũng tuân theo định luật vật chất cân bằng, lượng lớn khói bụi không có chỗ nào đi, có phá hủy tiếp cũng chỉ khiến chúng càng nhỏ bé, nhưng từ đầu đến cuối vẫn tồn tại, cho dù phá hủy tới mức tận cùng vẫn chỉ là chuyển hóa từ vật chất thành năng lực, chỉ cần phong tỏa vẫn còn, chúng vẫn ở đây.
Nhưng có thể giải trừ phong tỏa không?
Chắc chắn là không, giải trừ cấm chế phong tỏa chẳng khác nào thả cho Ninh Dạ chạy trốn.
Vì vậy kết quả là còn chưa tìm ra Ninh Dạ thì không gian này đã biến thành chướng khí mịt mù.
Tu sĩ trên mười hai tiên thuyền bị lượng lớn khói bụi làm cho sặc sụa, ho khan không ngừng. Ngay cả tu sĩ cũng không thể ngăn nổi lượng khói bụi dày đặc như vậy, trên người ai nấy dính đầy bụi đất, cho dù xua tan cũng bị bám lại.
Cũng may ít nhất bọn họ có thể ngừng hít thở, thế nhưng phiền phức tiếp theo lại kéo tới.
Đó là tầm nhìn.
Khói bụi dày đặc che phủ hoàn toàn tầm mắt, cho dù là linh nhãn tiên pháp cũng không thể xuyên qua không gian dày tới mấy trăm dặm này, thứ duy nhất có thể bỏ qua làn sương màu xám này chỉ có thần thức.
Nhưng cũng phải là thần thức của tu sĩ Vô Cấu mới có thể làm vậy, phần lớn tu sĩ không có bản lĩnh đó.
Vì vậy chỉ trong giây lát, ngoài tu sĩ Vô Cấu trở lên, tất cả các tu sĩ khác đều thành kẻ vừa mù vừa điếc.
Ngay cả tu sĩ Vô Cấu cũng không thể chịu nổi lượng lớn tro bụi tập kích quấy nhiễu như vậy, chỉ có thể nói: “Vẫn chưa tìm được hắn à?”
Khói bụi dày đặc, thậm chí tiếng nói cũng bị ảnh hưởng, vì vậy mọi người đều dùng thần thức đưa tin.
Thế là nghe thấy có người đáp lại: “Không thấy, tên này cực kỳ gian xảo, nhưng ta có thể cảm giác được hắn vẫn còn sống, vẫn đang ở xung quanh đây. Tiếp tục ra tay, tiêu diệt tất cả, cuối cùng tên này không còn chỗ nào mà nấp nữa!”
Đối mặt với phiền phức như vậy, các đại lão không hề lay động, vẫn kiên định phát uy, phá hủy tất cả với khí thế như bẻ gãy cành khô.
Lần này đừng nói dãy núi, ngay cả hòn đảo cũng bị lực lượng phá hủy ảnh hưởng, mọi thứ trong phạm vi cấm chế đều tiêu vong, sau đó tiếp tục tan thành tro bụi.
Khói bụi càng lúc càng dày đặc, đám tu sĩ không thể không dùng pháp tráo chống cự, từng pháp tráo như vỏ trứng dính đầy bụi đất, cảm giác như mọi thứ xung quanh đều do đất đá tạo thành.
Đưa mắt nhìn xuống hòn đảo, tất cả đều bị phá hủy, mọi thứ trong cấm chế đều tan thành tro bụi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Ninh Dạ.
Mọi người đều choáng váng.
Thế này là sao?
Rốt cuộc thằng nhãi này dùng thủ đoạn quái quỷ gì?
Đúng lúc này, trong lòng Phong Vân Liệt máy động: “Ta hiểu rồi, mẹ nó, thằng nhãi này ở trên thuyền!”
Toàn bộ không gian xung quanh, ngoài bọn họ ra thì chỉ có mười hai chiếc tiên thuyền.
Mà bọn Phong Vân Liệt không thể hủy thuyền.
Lão già cơ bắp cũng ngớ người: “Không thể nào, tiên thuyền đã phát động trận pháp, chỉ ra không vào. Ninh Dạ tuyệt đối không thể lên thuyền được.”
Phong Vân Liệt đã nói: “Vấn đề là sau khi chiến đấu bắt đầu mới khởi động cấm chế, đúng không?”
Lão già cơ bắp kinh ngạc, đột nhiên hiểu ra: “Ý ngươi là...”
“Hắn đã lên thuyền từ lâu rồi, vẫn luôn trên thuyền.” Phong Vân Liệt như gằn từng chữ ra khỏi kẽ răng.
Thằng nhãi gian xảo này tinh thông ảo thuật, y đã lên thuyền từ trước, sau đó khống chế mọi thứ xung quanh, tạo ra ảo giác là y đang ở ngoài thuyền.
Sau khi hiểu được điều này, mọi người đồng thời tra xét mười hai chiếc tiên thuyền.
Nhưng muốn tìm ra Ninh Dạ giữa bao nhiêu người như vậy, thật quá khó khăn.
Vì nơi này quá đông người.
Thần thức có thể tra xét sinh linh, cảm ứng nguyên thần, nhưng cảm ứng nội tại chứ không phải vẻ ngoài.
Như vậy theo lý thuyết có thể dùng thần thức phán đoán điểm đặc biệt của một nguyên thần. Nguyên thần mỗi người đều có đặc điểm riêng, cũng như vân tay, mỗi người mỗi khác.
Nhưng lý thuyết chỉ là lý thuyết, thực tế lại không được.
Nguyên nhân rất đơn giản, đầu tiên ngươi phải biết đặc điểm của tất cả mọi người: Cũng như so sánh vân tay, ngươi phải biết vân tay của mục tiêu ra sao cái đã.
Trong số những tu sĩ làm mồi nhử có bảy Vô Cấu, năm trăm ba mươi hai Vạn Pháp, một ngàn hai trăm Hoa Luân.
Đông người như vậy, làm sao các đại lão Niết Bàn hiểu được nguyên thần của từng người?
Ăn no rửng mỡ à?
Vốn dĩ chuyện này cũng có thể giải quyết, đó là dùng pháp nhãn quan sát.
Khổ nỗi nơi này đã bị bọn họ làm cho chướng khí mịt mờ, không cách nào quan sát được.
Nhìn thì không nhìn được, cảm nhận thì không phân biệt được từng người một.